Sao lấp lánh đầy trời.
Không thấy vệt sao băng nào!
Sao băng tuy rực rỡ nhưng chỉ trong chốc lát là vụt tắt. Chỉ những vì sao cố định mới vĩnh hằng, càng lu mờ càng vĩnh cửu. Mặc dù những vì sao đó không làm ai để ý tới, nhưng nó sẽ tồn tại mãi mãi như hàng triệu năm nay nó vẫn tồn tại.
Có lẽ điều này cũng đúng khi nói về con người.
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mạnh Tinh Hồn ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao, tâm hồn bỗng nhiên lắng dịu lại.
Một năm qua, dần dần chàng học được cách chịu đựng mà trước đây chàng không làm được.
Khi đã thấy lòng mình hoàn toàn bình tĩnh, Mạnh Tinh Hồn mới dám nhìn lại thiếu nữ.
Bởi vì trước đó chàng thấy trong mình đã hiện sát cơ, tưởng chừng sắp giết chết tiện nữ kia để trả hờn cho Lão Bá.
Nhưng sau đó, Mạnh Tinh Hồn hiểu rằng chuyện này khá phức tạp, vì chàng đâu đủ tư cách để làm chủ việc đó?
Nếu tiện nữ kia nói thật thì chàng không thể xen vào mối quan hệ của hai người và không đủ quyền phán xét, chỉ có thể thừa nhận quan hệ giữa họ hay không mà thôi.
Mạnh Tinh Hồn thở ra một hơi rồi chậm rãi nói :
- Ta hiểu ý cô. Bây giờ cô có thể dẫn ta đến gặp Lão Bá được rồi chứ?
Phượng Phượng hơi lay động làn thu ba, hỏi :
- Anh buộc tôi phải dẫn tới gặp Lão Bá cho bằng được mới thôi sao?
Mạnh Tinh Hồn gật đầu :
- Phải!
Phượng Phượng chợt thở dài nói :
- Thật ra tôi cho rằng anh không nên tới gặp ông ta thì tốt hơn.
- Vì sao vậy?
Phượng Phượng trả lời :
- Có lẽ anh còn chưa biết rằng từ bây giờ Tôn Ngọc Bá không còn gì để cho anh nữa. Trừ những chuyện phiền phức ra, ông ta chẳng còn thứ gì khác.
Cô ta cắn môi nói thêm :
- Còn tôi thì có thể cho anh...
Mạnh Tinh Hồn không ngờ đối phương trơ tráo đến nỗi thổ ra câu đó, sợ mình không thể kềm chế được mà giết tiện nữ đó mất, vội ngắt lời :
- Ta đến tìm Lão Bá hoàn toàn không phải xin ông ta cho mình thứ gì!
Phượng Phượng chớp chớp mắt hỏi :
- Chẳng lẽ anh có vật gì cho ông ta?
Mạnh Tinh Hồn nhấn mạnh từng chữ :
- Nếu có bất cứ vật gì, ta đều sẵn sàng cho ông ấy!
Phượng Phượng trố mắt tỏ vẻ ngạc nhiên :
- Vậy ư? Thế mà xưa nay tôi vẫn nghĩ khác, bây giờ mới thấy anh là người như thế...
Mạnh Tinh Hồn hỏi :
- Trước đây cô cho ta là người thế nào?
Phượng Phượng trả lời ngay :
- Tôi cho rằng anh là người thông minh.
- Ta không phải là người thông minh như cô nghĩ!
Phượng Phượng chợt dán mắt nhìn Mạnh Tinh Hồn hồi lâu rồi bỗng nhiên cười khanh khách nói :
- Vừa rồi chẳng qua tôi muốn thử anh thôi. Nếu anh không phải người đáng tin thì làm sao tôi dám dẫn anh đi được?
Mạnh Tinh Hồn lạnh lùng hỏi :
- Bây giờ thì cô thử xong rồi chứ?
Phượng Phượng như không để ý đến thái độ của đối phương, vẫn cười điềm nhiên đáp :
- Bây giờ thì tôi yên tâm rồi. Nào, chúng ta đi!
Nói xong lập tức quay đi, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhưng có một tia tàn độc lóe lên trong ánh mắt.
Mới rồi cô ta đã tưởng mình đã thành cánh chim tự do, ngờ đâu lại có người mang nhốt trở lại vào lồng!
Để được thành cánh chim tự do, Phượng Phượng đã phải trả bằng mọi giá, thế mà bây giờ...
Với nỗi lòng đầy thù hận, cô ta phát thệ rằng sẽ bắt Mạnh Tinh Hồn phải trả giá còn đắt hơn mình gấp bội.
* * * * *
Gian mật thất đúng là giống như một chiếc lồng.
Lão Bá ngồi ôm gối gục đầu xuống định ngủ một giấc nhưng không sao ngủ được.
Trong mật thất vốn có giường phản, nhưng Lão Bá từng nằm thao thức hoài trên phản mà vẫn không ngủ được mới thử ngồi ngủ gật nhưng thử nghiệm đó cũng vô hiệu.
Cuối cùng ông đành đưa mắt nhìn mặt hồ trước mặt.
Nước trong hồ trong vắt và hết sức tĩnh lặng không một gợn sóng.
Khi Phượng Phượng mới rời khỏi đây đã làm nổi lên những làn sóng, nhưng bây giờ đã lặng hẳn.
Thế nhưng những gì mà cô ta gợi lên trong lòng Lão Bá thì không sao bình yên trở lại được.
Chẳng lẽ ta quả thật đã đưa hết tâm ý của mình phó thác cho cô ta?
Bây giờ thì Lão Bá không dám tin như thế. Cho dù đó là sự thật, ông vẫn không dám tin.
Bởi vì ông quá hiểu rằng trong chuyện này chứa đựng quá nhiều hiểm họa.
Mặt khác ông lại không thể không thừa nhận.
Bây giờ ông chỉ còn trông chờ một việc là Phượng Phượng sẽ nhanh chóng trở về, ngoài ra không nghĩ tới chuyện gì khác.
Cuối cùng ông điểm lại những sự kiện trọng đại trong đời mình.
Chợt ông ngẫm ra một điều rằng mình không thông minh siêu phàm như nhiều người ca tụng và mình vẫn hằng nghĩ, bởi vì trong đời ông cũng từng phạm phải một số sai lầm.
Và chua chát thay, lần này ông đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng nhất.
Rồi ông tự an ủi :
- Dù thần thánh cũng có lúc phải sai lầm huống chi là người thường?
Nhưng một ý nghĩ khác phản bác lại :
- Vậy thì sao trước đây ta không tự nhìn rõ điều này mà nhất mực tự cho mình là thông minh, là siêu phàm không ai sánh nổi?
Vì sao khi cùng đường mạt lộ, người ta mới suy ngẫm đến những sai lầm của mình?
Lão Bá nghĩ đến Vũ Lão Đao, đến Tôn Kiếm và cả nhi nữ Tiểu Điệp của mình nữa.
Chính do sai lầm của ông mà những người này phải chịu hy sinh.
Thế thì tại sao mãi đến lúc này ông mới nghĩ đến họ? Mãi đến giờ mới nhận ra sai lầm của mình?
Bởi vì trước đây ông quá tự mãn.
Còn có những người khác nữa vì ông mà hy sinh, nhưng ông lại quên họ rất nhanh.
Lão Bá nắm chặt hai tay, từ lòng bàn tay toát ra mồ hôi ướt đẫm.
Tựa hồ ông không dám nghĩ ngợi thêm về những điều tương tự như vậy nữa.
Còn may là trong mật thất có rượu.
Ông đến bên chiếc giá cạnh tường cầm lấy bình rượu định uống mấy ngụm cho khuây khỏa bớt trong lòng.
Nhưng khi Lão Bá chưa kịp mở miệng nắp bình thì chợt nghe có tiếng khỏa nước, vừa quay lại đã trông thấy Mạnh Tinh Hồn đứng ngay ở cửa phòng.
Mạnh Tinh Hồn thường xuất hiện ở thời điểm và địa điểm bất ngờ nhất, điều đó ngay cả Lão Bá cũng không ngạc nhiên.
Hai người đứng lặng nhìn nhau, vẻ mặt rất bình tĩnh, không một chút kinh dị, cũng không có gì vồn vã.
Đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, kỳ thực nội tâm cả hai đều rất xúc động.
Nhưng họ vì sao mà xúc động như vậy chứ?
Thực chất họ chưa quen biết gì nhau bao nhiêu, chỉ gặp nhau vài lần ngắn ngủi và có thể nói là hiểu nhau còn quá ít.
Nhưng thực tế trong cả hai người đã nảy sinh mối cảm tình khá sâu sắc.
Vì nó là chồng của nhi nữ ta.
Vì ông ấy là phụ thân của vợ mình.
Họ không hề nói ra câu đó, thậm chí chưa chắc đã nghĩ tới mà chỉ cảm nhận rằng giữa đối phương với mình có mối liên hệ thần bí nào đó không thể tách rời.
Bởi vì hiện trên đời họ chỉ còn lại một người thân duy nhất, và người đó liên kết hai kẻ vốn xa lạ này lại với nhau. Đó là Tiểu Điệp.
Và chỉ có hai người này mới biết sự ràng buộc đó mật thiếp và thiêng liêng tới mức nào.
Cuối cùng Lão Bá chỉ thốt lên ba tiếng :
- Ngươi đã đến!
Chương trước | Chương sau