Lục Hương Xuyên sốt ruột hỏi :
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ngươi nói "cho nên" gì?
Cao lão đại tiếp giọng :
- Cho nên ngươi nhất định tìm người giết Đỗ Đại Bằng.
Lục Hương Xuyên cười khan hỏi :
- Vì sao ta không tự mình hạ thủ chứ? Nếu ta không chắc giết được hắn thì ai lại để hắn đi thay thế Vạn Bằng Vương?
Cao lão đại cười đáp :
- Hiện tại có thể ngươi cầm chắc chuyện này, nhưng đến lúc đó tình hình sẽ thay đổi.
- Thay đổi như thế nào?
- Bởi vì hắn không phải là đồ ngốc. Lúc đó hắn sẽ đề phòng ngươi.
Lục Hương Xuyên lại cười.
Có lẽ Cao lão đại đã đi guốc trong bụng hắn.
Khi bị đối phương vạch rõ tâm địa của mình, cách che giấu khéo nhất là cười mà không phản bác.
Cao lão đại nói tiếp :
- Nếu ngươi muốn giết hắn, đương nhiên phải tìm đến ta!
- Vậy ư?
- Ta có thể khẳng định điều đó.
- Căn cứ vào đâu mà khẳng định như vậy? Ngươi nói xem!
Cao lão đại đưa một ngón tay lên nói :
- Thứ nhất, khi ngươi đã đến một địa vị đủ cao, bao giờ cũng đâm ra thích hưởng thụ, ăn nhậu và tìm mỹ nhân. Cả hai thứ đó đều không đâu bằng Khoái Hoạt Lâm của ta.
Ánh mắt Lục Hương Xuyên chợt sáng lên. Hắn cười nói :
- Ngươi quả là nữ nhân thông minh nhất trong số nữ nhân. Còn điều thứ hai?
Cao lão đại trầm tĩnh nói :
- Ngươi cũng thế. Lúc đó tự cho rằng tính mạng của mình rất đáng giá nên trước tiên thuê người giết Đỗ Đại Bằng. Nay Hàn Đường đã tàn phế, trên giang hồ không ai làm việc đó tốt hơn Mạnh Tinh Hồn. Ngươi muốn tìm hắn tất cũng phải gặp ta!
Lục Hương Xuyên trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Điều này thì ngươi sai rồi. Ta sẽ tự mình đi giết hắn!
Cao lão đại gật đầu :
- Ta chưa nói xong. Lý ra đáng phải như vậy. Nhưng Mạnh Tinh Hồn nay đã thành con rể Lão Bá, bởi thế hắn không bao giờ là đồng minh của ngươi nữa. Trái lại, trừ Đỗ Đại Bằng ra người kế tiếp mà ngươi muốn giết là Mạnh Tinh Hồn.
Thị đưa mắt nhìn Lục Hương Xuyên rồi chậm rãi nói :
- Với Mạnh Tinh Hồn, ngươi cũng không tự tin giết nổi hắn.
- Sao ngươi biết ta không tự tin?
Cao lão đại đáp :
- Ta là người nuôi hắn từ nhỏ đến lúc trưởng thành, vì thế hiểu rõ bản tính của hắn hơn bất kỳ ai. Trừ phi Mạnh Tinh Hồn không thích sống nữa, nếu không bất kỳ ai muốn giết hắn đều không dễ dàng.
Lục Hương Xuyên gật đầu :
- Ta cũng biết thân thủ hắn rất nhanh, nhưng đó không phải là tất cả...
Cao lão đại ngắt lời :
- Ngươi sai rồi! Hắn không những xuất thủ nhanh, chuẩn xác, tàn độc mà còn là người rất giảo hoạt!
- Giảo hoạt?
- Giảo hoạt ở đây ý là hắn biết lúc nào nên trốn tránh, ẩn mình ở đâu. Bởi vì hắn biết nhẫn nại, và khi không cầm chắc thành công thì không bao giờ xuất thủ!
Thị cười nói thêm :
- Khi hắn đã định trốn tránh thì không ai có thể tìm hắn, trừ một người.
- Đó là ngươi?
- Không sai! Bởi thế ta mới nói rằng đó là lý do thứ hai buộc ngươi đến tìm ta.
Lục Hương Xuyên trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Cô nói đúng. Quả thật tôi muốn nhờ cô tìm Mạnh Tinh Hồn, nhưng không phải để giết hắn mà chỉ nhờ hắn tìm Lão Bá.
Cao lão đại nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu :
- Phải. Chỉ có Mạnh Tinh Hồn mới đủ khả năng tìm được Lão Bá ở đâu. Nhưng...
Lục Hương Xuyên cười hỏi :
- Cô định ra điều kiện ư? Xin nói trước, tôi sẽ chấp nhận bất cứ điều kiện nào!
Cao lão đại cười khanh khách nói :
- Ngươi thật hiểu rõ ta!
- Lẽ ra hai ta là một đôi đất xe trời định mới phải! Bây giờ cô nói xem hắn đang ở đâu vậy?
- Gần đây thôi!
- Gần đây thôi? Cô có biết ai chủ nhân trong phạm vi trăm dặm quanh khu vực này không?
- Ngươi!
- Nếu vậy Mạnh Tinh Hồn ở trong khu vực đó, người biết trước nhất là tôi mới phải.
Cao lão đại cười :
- Đáng lý phải như thế. Nhưng ngươi lại không biết.
- Vì sao?
- Vì ngươi không hiểu rõ hắn bằng ta.
Lục Hương Xuyên phản đối :
- Nhưng tôi lại thông thuộc địa hình hơn cô.
- Địa hình là vật chết. Con người mới là vật sống. Ta biết rõ hắn cần trốn và làm cách nào để trốn tránh sự chú ý của người khác.
Lục Hương Xuyên đành chịu thua :
- Quả thật cô rất hiểu rõ tính nết và hành động của Mạnh Tinh Hồn.
Cao lão đại cười nhạt đáp :
- Đúng thế. Trên đời này không ai hiểu hắn bằng ta, cũng như không ai hiểu Lão Bá như ngươi vậy!
Lục Hương Xuyên bỗng thấp giọng nói :
- Cô gặp hắn khi nào?
- Ngay trước khi đến gặp ngươi. Chỉ biết nơi hắn ở chứ không gặp hắn.
- Cô chịu giúp tôi chứ?
- Ta đã hứa rồi. Nhưng ngươi muốn đến tìm hắn hay sao?
Lục Hương Xuyên gật đầu :
- Phải. Tôi đến, nghĩ cách nhờ hắn tìm giúp Lão Bá.
- Chẳng cần đâu!
Lục Hương Xuyên ngạc nhiên hỏi :
- Sao lại thế?
- Bởi vì nhất định hắn sẽ tự tìm Lão Bá và tìm ngươi, có thể hắn đã lên đường rồi cũng nên.
- Cô nghĩ thế ư?
Cao lão đại cười nói :
- Bất cứ một nữ nhân nào, dù biết giữ bí mật đến đâu, sau một năm chung sống rất tâm đầu ý hợp với nam nhân thì giữa họ không còn điều gì giữ kín được nữa!
Lục Hương Xuyên làm như không để ý đến câu này, hỏi :
- Cô cho rằng hắn chỉ tới trong nay mai?
Cao lão đại quả quyết trả lời :
- Nhất định! Khi biết tin về Lão Bá, hắn lập tức tới đây. Và người đầu tiên hắn định tìm là ngươi!
Lục Hương Xuyên cười hỏi :
- Như vậy cô đã tiết lộ tin tức về Lão Bá cho hắn biết, đúng vậy không?
Cao lão đại chỉ cười, không đáp.
Nhìn thấy nụ cười của hai người này, chắc ai cũng nhận định họ là bằng hữu vô cùng thân thiết, thậm chí làm người xung quanh thấy ấm lòng, câm thấy cuộc sống tốt đẹp hơn và đáng yêu hơn.
Nhưng ở đời bao giờ cũng có người thận trọng. Họ sẽ nhận thấy nụ cười ẩn chứa dao sắc.
Chương trước | Chương sau