- Chính bản thân cô!
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cao lão đại cắn môi hỏi :
- Huynh cho rằng... tôi đáng giá vậy sao?
Lục Hương Xuyên cười dâm dật :
- Tôi cũng là người buôn bán. Người buôn bán chân chính thì biết giá trị của món hàng và không bao giờ chịu bỏ qua mối lợi nào!
Hai bàn tay hắn đã bắt đầu rờ mó trên cơ thể Cao lão đại, cuối cùng dừng lại ở bộ ngực.
Cao lão đại không kháng cự mà chợt cười to lên.
Lục Hương Xuyên hỏi :
- Cô cười gì?
Cao lão đại đáp :
- Cười huynh... huynh có biết trước đây từng có người dùng hai cân thịt để mua thân thể tôi không?
- Cái đó không quan hệ gì! Giá trị của một nữ nhân có thể thay đổi từng lúc.
Cao lão đại tán thành :
- Không sai! Bất cứ ai chịu cho tôi một khu đất, tôi đều có thể cùng họ lên giường.
Thị bỗng sầm mặt lại, nói tiếp :
- Chỉ có ngươi là không được. Cho dù ngươi có đem tất cả những gì mình có cho ta cũng không được!
Lục Hương Xuyên ngẩn người hỏi :
- Vì sao thế?
- Bởi vì ngươi làm ta chán ghét!
Lục Hương Xuyên bỗng nhiên biến sắc.
Hắn ít khi biểu lộ tình cảm của mình ra mặt như thế.
Cao lão đại nói tiếp :
- Ta có thể bàn chuyện làm ăn với mọi hạng người, kể cả với kẻ ta chán ghét, nhưng không thể ngủ với hắn!
Lục Hương Xuyên bỗng gầm lên như thú dữ đưa tay giật mạnh làm văng cả hàng cúc áo Cao lão đại.
Chưa ai thấy Lục Hương Xuyên có lúc nào mất bình tĩnh đến thế, chỉ cần thấy ánh mắt hắn long lên sòng sọc và bộ mặt hắn méo đi chẳng khác gì thú dữ, nhất định làm bất cứ ai cũng phải khiếp sợ.
Có lẽ bản tính hắn vốn là dã thú, chẳng qua rất biết giấu mình mà thôi!
Cao lão đại vẫn ngồi bất động, chẳng buồn đưa tay khép lại bộ ngực lõa lồ.
Bộ ngực ấy vẫn còn rắn chắc như của thiếu nữ trẻ trung, trắng mướt và vô cùng hấp dẫn.
Lục Hương Xuyên mắt vằn những tia máu, điên cuồng cấu vào bộ ngực và bên dưới tiểu phúc của Cao lão đại.
Không những cấu xé mà hắn còn đấm túi bụi vào những bộ phận nhạy cảm đó.
Cao lão đại ngã xuống.
Lục Hương Xuyên đã phát điên không ngừng đấm đá, có lẽ ngày xưa hắn cũng hành hạ Tiểu Điệp như thế.
Cao lão đại không né tránh.
Lúc đầu thị nghiến chặt răng, sau đó mồ hôi túa ra rồi oằn người như con rắn.
Lục Hương Xuyên thôi không đấm đá nữa mà dùng cả tay lẫn miệng kích thích.
Lát sau cả hai cùng thở hồng hộc, xé tàn y phục rồi cuộn lấy nhau.
* * * * *
Cao lão đại đứng lên trước tiên, đưa mắt nhìn Lục Hương Xuyên.
Cái nhìn của thị lạnh lùng chuyển sang khinh bỉ, hồi lâu mới hỏi :
- Ngươi xong rồi chứ?
Lục Hương Xuyên mỉm cười.
Cao lão đại lại nói :
- Ngươi thỏa mãn, và chắc là rất đắc ý. Còn ta thì chán ghét, chán ghét đến tột độ!
Rồi thị từ từ quay đi nói :
- Bây giờ ta sẽ đi. Nhất định ngươi sẽ thèm muốn ta, thèm muốn được một khoái lạc như vừa rồi nhưng đừng có hòng. Ta sẽ không tới nữa đâu!
Lục Hương Xuyên nói với giọng tin tưởng :
- Ngươi sẽ đến, và không lâu nữa đâu!
Cao lão đại cười nhạt hỏi :
- Ngươi tưởng rằng ta thích ngươi?
- Đương nhiên! Bởi vì trong chuyện ấy không ai bằng ta. Chẳng nữ nhân nào không thích chuyện đó!
Hắn cười khả ố nói thêm :
- Cô còn sẽ đến, bởi vì mong muốn được ta dành cho cô nguồn khoái lạc như tiên!
Cao lão đại quay phắt lại, bất bình tát bốp vào mặt Lục Hương Xuyên, nghiến răng nói :
- Ngươi là đồ súc sinh! Rồi sẽ có ngày ta giết ngươi! Chớ tưởng bây giờ ngươi đã có tất cả!
Lục Hương Xuyên đưa tay bưng mặt, không tỏ ra giận dữ, chỉ ngạc nhiên hỏi :
- Ngươi nói gì?
- Ta nói rằng cho dù Lão Bá đã chết, ngươi cũng đừng hòng bò lên được địa vị của ông ta...
- Vì sao?
_ Vì có người cản ngươi!
- Ai vậy?
- Ngươi cũng biết rằng Hàn Đường còn chưa chết. Còn thêm Thiết Thành Cương nữa.
Lục Hương Xuyên cười to nói :
- Hàn Đường bây giờ đã thành kẻ tàn phế, chỉ sợ giết một tên thuộc hàng nhị lưu còn không nổi. Thiết Thành Cương không đối phó nổi một chiêu của bất cứ ai trong Hoàng Sơn tam hữu, nói gì đến ta?
- Đó là chuyện của một năm về trước!
- Ta biết rằng Hàn Đường đã dốc lòng truyền thụ võ học cho Thiết Thành Cương, nhưng trong mắt ta hắn còn lâu mới xứng là đối thủ! Hơn nữa ngươi biết chúng ở đâu không?
Cao lão đại lắc đầu.
Lục Hương Xuyên nói :
- Hàn Đường thì chẳng khác gì một thây ma trong tay ta, còn Thiết Thành Cương thì theo lệnh Lão Bá đã cao chạy xa bay cùng Tôn Như Liễu rồi. Trước sau gì ta cũng tìm được.
Cao lão đại nói :
- Thực ra ta chỉ nhắc ngươi nhớ rằng bằng hữu của Lão Bá còn chưa tiêu diệt hết. Còn nhân vật nguy hiểm nhất chưa đến.
- Ai vậy?
- Tiểu Điệp và Mạnh Tinh Hồn.
Thị cười nói thêm :
- Và không chỉ hai người đó. Còn có Đỗ Đại Bằng, Lưu Kim Bằng, chỉ có Vạn Bằng Vương mới không phải là đối thủ cản đường ngươi thôi!
Lục Hương Xuyên sầm mặt nói :
- Ngươi cứ tiếp tục nói đi!
- Ta sợ gì chứ? Ta biết quá rõ ngươi không phải vì Vạn Bằng Vương mà phản Lão Bá, bởi vì làm như thế không tốt đẹp gì cho ngươi cả, chỉ có lợi cho Vạn Bằng Vương thôi. Ngươi chẳng đến nỗi ngu muội mà không hiểu điều này. Bởi thế nếu ngươi không cấu kết với Đỗ Đại Bằng thì nhất định với La Kim Bằng.
Lục Hương Xuyên hỏi :
- Vì sao?
Cao lão đại lại cười đáp :
- Ngươi còn giả vờ nữa ư? Ta nhìn được tận gan ruột ngươi! Bởi vì chỉ có hai tên đó mới đủ khả năng trừ đi Vạn Bằng Vương sau khi ngươi trừ khử Lão Bá. Nếu ngươi không cầm chắc điều này thì đã không hành động.
Thị cười cười, hỏi :
- Ta nói không sai chứ?
- Ngươi cứ nói tiếp đi!
- Đương nhiên bản lĩnh Đỗ Đại Bằng cao hơn La Kim Bằng, và đó là chính nỗi lo của ngươi bởi vì hắn không dễ đối phó.
Lục Hương Xuyên tò mò hỏi :
- Còn gì nữa?
Cao lão đại lại đáp :
- Sau khi Vạn Bằng Vương chết, Đỗ Đại Bằng không còn là bằng hữu của ngươi nữa. Trái lại các ngươi trở thành kẻ thù đối đầu nhau. Đương nhiên cả ngươi lẫn Đỗ Đại Bằng chẳng những tìm cách không cho đối phương thực hiện mục tiêu tối cao của mình mà sẵn sàng tìm cơ hội tiêu diệt nhau. Cho nên...
Cao lão đại dừng lại một lúc.
Chương trước | Chương sau