Hắn đã nhận ra bàn tay đó của ai.
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Một khi bàn tay đó đã thò ra thì ít khi thu lại mà không lấy được vật gì.
- Đưa đây!
Hai tiếng đó phát ra không được dễ nghe cho lắm, tuy vậy giọng nói trong trẻo làm cho mệnh lệnh này đỡ nặng nề hơn.
Lục Hương Xuyên hỏi :
- Cô cần gì?
Người trong xe đáp :
- Ngươi quá biết ta cần gì mà!
- Nhưng đây không phải chỗ mà cô đòi hỏi.
- Ta chờ tin ngươi quá lâu, và hình như ngươi cố tình tránh mặt.
- Vì thế nên cô cần đợi thêm nữa.
Người trong xe cất một chuỗi cười lanh lảnh rồi nói :
- Ngươi định đùa ta sao? Ta biết rằng ngươi đang có những tin tức tốt lành nhất.
Lục Hương Xuyên xuống ngựa kéo cửa xe nhảy vào bên trong.
Người trong xe là Cao lão đại.
Lục Hương Xuyên nhìn ánh mắt long lanh của Cao lão đại, cười hỏi :
- Cô lại uống rượu ư?
Cao lão đại xẵng giọng hỏi lại :
- Huynh cho rằng tôi uống rượu mới dám tới đây sao?
Lục Hương Xuyên không trả lời, chỉ nói :
- Rượu thường làm người ta can đảm hơn.
- Không uống rượu tôi cũng đến. Bất cứ ai đã hứa với tôi điều gì, bắt buộc phải thực hiện.
Lục Hương Xuyên hỏi :
- Tôi đã hứa với cô điều gì chứ?
- Huynh quên thật sao?
- Cô cứ nhắc lại xem!
Cao lão đại phóng tia mắt không chút thiện cảm nhìn đối phương, nói dằn từng chữ :
- Thôi được, tôi sẽ nhắc lại. Huynh đã hứa với tôi rằng khi Lão Bá chết thì sẽ giao Khoái Hoạt Lâm vĩnh viễn cho tôi.
Lục Hương Xuyên cười nhạt nói :
- Theo giọng điệu của cô thì hình như tôi bắt buộc phải chấp nhận!
Cao lão đại thản nhiên gật đầu :
- Đương nhiên!
- Nhưng quyền sở hữu chỗ đất đó hiện còn nằm trong tay tôi!
- Tôi lại không sợ huynh không trao nó cho tôi.
- Cô có vẻ tin chắc?
- Nếu không tin chắc tôi đã không tới đây!
Lục Hương Xuyên nhíu mày hỏi :
- Cô có biết đây là nơi nào không?
- Đương nhiên biết! Trước đây nó là địa phận của Lão Bá, còn giờ là của huynh.
- Cô không sợ bị tôi giết sao?
Cao lão đại cười khiêu khích :
- Có giỏi thì cứ thử xem!
Nói thế nhưng Cao lão đại không tỏ ra chút gì đề phòng, vẫn ngồi nguyên tư thế cũ, sắc mặt vẫn không đổi.
Lục Hương Xuyên nhìn Cao lão đại thách thức, nhưng thị vẫn thản nhiên nhìn lại cũng bằng ánh mắt như thế.
Chiếc xe ngựa đã khởi hành, hướng về phía hoa viên của Lão Bá.
Lục Hương Xuyên hỏi :
- Cô muốn tôi quay về?
- Thì chẳng phải huynh đang quay về là gì?
- Nhưng cô đang muốn giải quyết việc đất đai?
- Việc đó thì giải quyết ở đâu chẳng được.
Lục Hương Xuyên chợt cười nói :
- Quả nhiên cô không sợ tôi gì cả.
Cao lão đại thản nhiên đáp :
- Nếu sợ thì ngay từ đầu tôi đã không bàn chuyện buôn bán với huynh!
Lục Hương Xuyên nói :
- Cuộc làm ăn này có vẻ không thiệt thòi gì.
Cao lão đại trả miếng :
- Nhưng cũng chẳng lời lãi gì cho lắm. Chính huynh mới là người đắc lợi.
Thị cười nhạt nói thêm :
- Tôi hy sinh Mạnh Tinh Hồn, hy sinh cả Phượng Phượng chỉ đổi lấy mảnh đất, còn huynh thì mất gì chứ?
Lục Hương Xuyên đột nhiên phá lên cười.
Cao lão đại không giấu sự bực tức :
- Huynh cười gì?
Lục Hương Xuyên vẫn chưa dứt tiếng cười đáp :
- Lát nữa cô sẽ biết tôi cười gì.
Xe đã đi tới hoa viên rồi dừng lại.
Lục Hương Xuyên mở cửa xe xuống trước nói :
- Cô hãy theo tôi, tôi sẽ cho xem vật này.
Hắn dẫn Cao lão đại đi theo con đường nhỏ rải đá qua Cúc Hoa viên tới mật thất của lão Bá.
Lục Hương Xuyên mở khóa đi qua tiểu sảnh vào ngay phòng ngủ của Lão Bá. Trong phòng mọi việc vẫn như cũ với tấm phản vỡ tan chỉ có ngọn đèn đã tắt.
Bấy giờ trời đã sáng, chẳng cần đến đèn nữa, Cao lão đại vẫn dễ dàng thấy mật động bên dưới tấm phản vỡ tan.
Chắc rằng thị cố nén kích động mới hỏi câu sau đây :
- Huynh có ý kiến gì?
Lục Hương Xuyên không nhìn đối phương, trả lời :
- Cô thấy đấy, Lão Bá còn chưa chết.
- Hắn đã... trốn thoát theo mật đạo đó?
Lục Hương Xuyên gật đầu.
Cao lão đại lại hỏi :
- Huynh không đuổi theo sao?
- Không.
- Vì sao?
Lục Hương Xuyên bình thản đáp :
- Vì tôi biết việc đó là vô ích.
Cao lão đại tái mặt đi.
Đến lúc này thị mới biết Lục Hương Xuyên vì sao lại cười. Lão Bá chưa chết nghĩa là thị không bao giờ trở thành chủ nhân khu đất đó mà chỉ là người thuê đất thôi.
Thị đã hy sinh Mạnh Tinh Hồn, hy sinh cả Phượng Phượng, thế mà đến một bản văn tự cũng không lấy được.
Lục Hương Xuyên từ từ quay lại ngưng mục nhìn Cao lão đại nói :
- Lão Bá tuy chạy mất nhưng đám đất đó vẫn ở nguyên chỗ cũ, nghĩa là cô vẫn còn hy vọng. Chỉ cần cô mang đến một vật để đổi thì có thể trở thành chủ nhân mảnh đất đó.
Cao lão đại thốt hỏi :
- Tôi dùng vật gì để đổi?
Chương trước | Chương sau