Teya Salat
Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 38 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 19 - Thỏ chết giết chó

↓↓

Lục Hương Xuyên nhíu mày hỏi :

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Còn người như ta thì sao?


- Lục huynh thì không. Trái lại cần có tham vọng thật nhiều mới phải.


- Vì sao?


- Thì... Lục huynh thuộc hạng người như thế. Chẳng hạn như muốn lấy bao nhiêu vợ, Lục huynh sẽ lấy được chừng đó. Còn tôi nếu tham lam, thậm chí cả một người vợ cũng không lấy nổi.


Lục Hương Xuyên cười nói :


- Trước đây rất lâu, ngươi đã từng nhận định rằng ta sẽ leo lên rất cao. Nhưng nay ngươi không thể đoán được ta leo lên cao được bao nhiêu, nhất định đoán không ra!


Chợt có tiếng vó ngựa từ xa vẳng lại, và tiếng vó rất dồn dập.


Ánh mắt Lục Hương Xuyên chợt sáng lên. Hắn bảo với Hạ Thanh :


- Mau đi lấy thêm một bộ bát đũa. Sắp có khách vào đây đấy!


Hạ Thanh không hỏi khách nhân là ai và từ đâu đến, đó là thói quen của hắn.


Hơn nữa hắn biết rằng nếu có hỏi cũng vô ích, vì nếu muốn Lục Hương Xuyên sẽ nói ngay, còn không thì hỏi bao nhiêu cũng đừng mong hắn hé răng.


Hơn nữa mấy lần Lục Hương Xuyên đến uống rượu ở tiểu điếm này trước sau chỉ có một khách nhân chứ không có người thứ hai nào khác.


Khách nhân đó lần nào tới đây cũng trùm kín mặt bằng một chiếc khăn đen, ngay cả khi ăn uống cũng chỉ vén lên một chút chứ không chịu cởi khăn ra.


Hạ Thanh thậm chí không biết dung mạo hắn thế nào, chỉ biết đó cũng là nam nhân tuổi chừng trung niên, thân thể tráng kiện và giọng nói rất uy nghiêm.


Khách nhân đó lần nào tới đây cũng vội vã, con ngựa vào loại tuấn mã nhưng lần nào cũng như sắp ngã quỵ vì như phóng hết tốc lực từ rất xa đến, và sau khi vội vàng nói mấy câu, uống vài chén rượu, hắn lại vội vã đi ngay.


Hạ Thanh nhớ rằng hình như khách nhân đó đã tới đây bốn lần, và chỉ hai năm gần đây thôi, lần nào cũng đến vào đêm khuya thế này.


Nhưng có điều lạ là lần này hình như không chỉ có một kỵ mã đang tới.


Với đôi tai rất tinh, Hạ Thanh nhận thấy có tới ba con ngựa đang đi tới.


Chỉ lát sau, ba kỵ mã dừng lại trước tửu điếm.


Người đầu tiên bước vào chính là khách nhân đường bệ mà Hạ Thanh đã gặp mấy lần trước, nhưng vẫn mang chiếc khăn trùm mặt như cũ, chỉ lộ ra đôi mắt sáng quắc.


Chỉ cần nhìn ánh mắt sắc lạnh đó đủ biết người này có địa vị rất cao thường ra lệnh cho người khác.


Người như thế tới đây uống rượu với Lục Hương Xuyên, nhất định không phải để nói những chuyện bình thường.


Hạ Thanh vốn không quen quan tâm đến những chuyện không phải của mình, biết rằng giữa vị khách và Lục Hương Xuyên tất có những việc hết sức bí mật, vì thế cứ mỗi lần thấy khách nhân này vào, hắn liền tảng ngay vào trong quầy, sau khi đã chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo.


Lần này cũng thế.


Khi Hạ Thanh ra khỏi phòng thì trông thấy hai kỵ sĩ khác đi vào, cả hai cũng đeo khăn trùm kín mặt, sức vóc rất tráng kiện, mỗi người mang hai túi vải rất lớn, không biết bên trong đựng vật gì?


Mặc dù Hạ Thanh cũng tò mò muốn biết nhưng vẫn phải đi ra, tiện tay đóng cửa phòng lại.


"Người càng biết nhiều thì gặp càng nhiều chuyện phiền phức!"


Lục Hương Xuyên thường nói với hắn như vậy, Hạ Thanh nhớ kỹ câu đó, giống như Lục Hương Xuyên nhớ kỹ từng lời của Lão Bá.


* * * * *


Bốn túi vải được đặt xuống đất, nhưng không phát ra âm thanh nào.


Hai người mang túi cũng lập tức ra khỏi phòng.


Trong phòng chỉ còn lại hai người: Lục Hương Xuyên với khách nhân đeo khăn trùm mặt dáng uy nghiêm vào trước tiên.


Cả hai đều đứng, không ai nói câu gì, nhưng vẻ mặt khá căng thẳng.


Khá lâu sau, người trùm khăn ho khan mấy tiếng rồi cất lời hỏi :


- Phía bên huynh thế nào?


Câu đó nói ra một cách nặng nề, chừng như sợ câu trả lời của đối phương sẽ làm mình thất vọng.


Lục Hương Xuyên đáp :


- Rất tốt.


Nét căng thẳng trong ánh mắt người trùm khăn biến mất. Tuy vậy như vẫn còn hoài nghi, hắn còn hỏi thêm :


- Tốt thế nào?


Lục Hương Xuyên đáp :


- Không thể tốt hơn thế được.


Người trùm khăn thở phào một hơi nói :


- Không ngờ nhân vật khó đối phó như vậy cũng có ngày hôm nay!


Lục Hương Xuyên tiếp lời :


- Tôi nghĩ đến việc này từ lâu!


Người trùm khăn gật đầu :


- Kế hoạch của huynh thật là kỳ diệu!


Lục Hương Xuyên hỏi :


- Còn tình hình bên huynh thế nào?


Người trùm khăn không đáp, cúi xuống mở bốn chiếc túi vải ra.


Trong túi không có gì khác ngoài y phục đủ kiểu loại, mới có cũ có, có một điều đặc biệt là trên mỗi bộ y phục ít nhiều có vết máu.


Lục Hương Xuyên nhận ra những bộ y phục này. Đó chính là y phục của những người được Lão Bá ra lệnh cho mình triệu tập để tấn công Phi Bằng bảo.


Cũng như người trùm khăn, nỗi lo lắng trong Lục Hương Xuyên mất hẳn.


Nhưng dường như chưa hết băn khoăn, hắn còn hỏi thêm một câu :


- Tất cả có bao nhiêu bộ?


Người trùm khăn đáp :


- Tất cả sáu mươi mốt bộ.


Lục Hương Xuyên thở phào.


Như vậy là sáu mươi mốt người bị giết. Cộng thêm Vũ Minh bị chính Lão Bá trừng trị và tám tên Lão Bá giữ lại làm hộ vệ cho mình bị Phùng Hạo dùng độc giết chết là vừa vặn bảy mươi người.


Lục Hương Xuyên gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó nói thêm :


- Những tên này chắc không dễ thanh toán lắm...


- Đúng là không dễ.


Lục Hương Xuyên lại hỏi :


- Chắc là cái giá phải trả không ít?


- Một vạn hai nghìn lạng và một trăm linh tám mạng người. Đó là chúng ta đã chuẩn bị từ trước, đột kích bất ngờ nếu không tổn thất còn lớn hơn nhiều.


Lục Hương Xuyên cười nói :


- Tiền thì có thể kiếm lại được còn tính mạng là của người khác. Như vậy không nên coi là giá quá cao.


Người trùm khăn cũng cười :


- Không sao! Giá có cao bao nhiêu cũng xứng đáng.


Lục Hương Xuyên lại hỏi :


- Chúng còn để lại gì không?


Người trùm khăn lắc đầu :


- Hoàn toàn không. Người biến thành tro, tro lại bị rắc xuống sông, sáu mươi mốt người đó ngày nay không còn dấu vết gì trên thế gian nữa!


Lục Hương Xuyên tán thưởng :


- Tuyệt lắm, như thể chúng chưa hề sinh ra trên đời vậy.


Tên kia gật đầu :


- Chính là như thế!


Lục Hương Xuyên cười nói :


- Tôi đã chọn bằng hữu không lầm.


- Tôi cũng thế!


Lục Hương Xuyên chỉ tay vào ghế :


- Mời ngồi!


An tọa xong, người trùm khăn nói :


- Chắc rằng không một ai tin rằng chúng ta là bằng hữu!


Lục Hương Xuyên thêm :


- Nhất là Vạn Bằng Vương.


- Cả Lão Bá nữa!


Cả hai cùng phá lên cười rồi nâng chén.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí

20-07-2016 131 chương
Thế nào mới là yêu?

Thế nào mới là yêu?

Dẫu rằng hôm nay tôi sẽ không nói lời chia tay với em. Nhưng tôi quyết định hôm

26-06-2016
Một đêm mùa xuân

Một đêm mùa xuân

Canh khuya đêm đó gió rất ấm áp. Một mình ra ngoài tản bộ, đi rất lâu, cứ đi mãi

24-06-2016
Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19 là một câu chuyện tuổi teen rất hay được viết bởi 2 tác giả là

22-07-2016 2 chương
Anh đây...

Anh đây...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không trở lại") Ngoài kia

27-06-2016
Chơi vơi xứ người

Chơi vơi xứ người

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") - Nếu

25-06-2016