Old school Swatch Watches
Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 32
5 sao 5 / 5 ( 138 đánh giá )

Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long - Chương 19 - Thỏ chết giết chó

↓↓

- Đâu có! Thực ra nhưng việc đó không tốn bao nhiêu khí lực...

bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lục Hương Xuyên nhìn thẳng vào mắt Phùng Hạo hỏi :


- Kể cả việc giết Lâm Tú cũng thế?


Phùng Hạo bỗng co rúm người lại khi bắt gặp ánh mắt như lưỡi dao của đối phương.


Quả là ánh mắt sắc lạnh như của loài thú dữ trước con mồi.


Nhưng trên môi Lục Hương Xuyên vẫn thấp thoáng nụ cười. Hắn hỏi thêm :


- Tuy võ công Lâm Tú không cao, nhưng ta biết ngươi giết cô ta không dễ.


Phùng Hạo phân bua :


- Lẽ ra tôi không nên giết, chỉ vì...


- Ngươi không cần phải thanh minh. Ta nhớ rõ chính ta đã hạ lệnh cho ngươi giết cô ta để diệt khẩu.


Phùng Hạo cúi đầu không dám nói gì.


Lục Hương Xuyên chợt quắc mắt hỏi :


- Nhưng trước khi giết Lâm Tú, ngươi còn cưỡng hiếp cô ta, chẳng lẽ đó cũng là mệnh lệnh của ta?


Phùng Hạo biến sắc mặt, giọng lạc đi :


- Tôi... tôi không dám...


Lục Hương Xuyên ngắt lời :


- Ngươi cho rằng ta không biết việc đó ư?


Rồi hắn tiếp tục hạ giọng, sắc mặt cũng dịu đi nói tiếp :


- Ngươi là nam nhân, còn cô ta là thiếu phụ còn trẻ và có nhan sắc. Ta không trách ngươi làm việc đó, nhưng có một việc không thể tha thứ...


Phùng Hạo bật hỏi :


- Việc gì?


- Sau khi cưỡng hiếp Lâm Tú, ngươi cứ để nguyên y phục bị xé rách mà chôn. Lẽ ra làm việc đó xong, ngươi không được phép để lại bất kỳ một dấu vết nào. Sai lầm đó mới không thể tha thứ!


Phùng Hạo nhún chân định chạy nhưng mới bật lên độ hai thước thì ngã xuống, đưa tay ôm lấy bụng quằn quại rất đau đớn.


Hắn không thấy Lục Hương Xuyên đã xuất thủ thế nào, tuy đứng trước mặt và biết rõ Lục Hương Xuyên là cao thủ thặng thừa về môn ám khí, thậm chí không thấy ánh ám khí lóe lên.


Phùng Hạo không chết ngay, thấy vùng tiểu phúc đau nhức nhối không sao chịu nổi như bị loài rắn độc cắn phải.


Tuy vậy đầu óc hắn vẫn còn có thể suy nghĩ. Hắn biết mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng và không còn sửa chữa được nữa.


Sai lầm đó là lẽ ra hắn không nên tin vào Lục Hương Xuyên.


Một người đã nhẫn tâm bố trí giết cả vợ mình thì còn việc gì không dám làm nữa?


Lục Hương Xuyên thản nhiên nhìn tên thủ hạ từng trung thành hết mực với mình lăn lộn trên mặt đất cho tới khi lịm dần rồi lặng hẳn đi.


Cuối cùng hắn nhìn đôi mắt trắng dã mở to như oán hận của người đã chết, quay người bỏ đi.


* * * * *


Đêm đã khuya.


Cách Cúc Hoa viên của Lão Bá chừng mấy dặm có một tửu điếm nhỏ.


Tuy khuya thế nhưng trong tửu điếm vẫn còn ánh đèn, một tửu khách ngồi trước bàn bày la liệt rượu thịt.


Chính là Lục Hương Xuyên.


Hắn xuất hiện ở nơi heo hút vào canh khuya này làm gì?


Lẽ ra bây giờ hắn cần truy tìm Lão Bá hoặc là những việc tương tự mới phải chứ?


Lục Hương Xuyên chỉ ngồi một mình, thỉnh thoảng mới nhấp một ngụm nhỏ, có vẻ như đang chờ ai.


Tên tửu bảo thỉnh thoảng đến hầu rượu.


Trông dáng vẻ, chừng như khách và chủ quen biết nhau từ trước, hơn nữa còn rất mật thiết.


Đương nhiên không phải là bằng hữu mà như chủ nhân với thuộc hạ.


Tên tửu bảo ăn vận lôi thôi, khắp người nhem nhuốc dầu mỡ, nhưng động tác hắn rất dứt khoát, nhanh nhẹn, vẻ mặt lạnh lùng và trấn định, đặc biệt ánh mắt sáng quắc và sắc như dao, đủ biết đó không phải là một tên tửu bảo bình thường.


Môi hắn mỏng dính và thường mím chặt, chứng tỏ hắn không bao giờ tiết lộ những gì không cần thiết.


Đúng vậy.


Hắn tên là Hạ Thanh, một trong những tay chân thân tín nhất của Lục Hương Xuyên.


Có hai nguyên nhân để Lục Hương Xuyên tin tưởng hắn.


Thứ nhất, Hạ Thanh là bằng hữu của Lục Hương Xuyên từ khi cả hai còn rất bần hàn.


Chúng đã từng cùng nhau trộm cướp, cùng lang thang có ngõ chợ xin ăn và những ngày đông hàn từng co quắp ôm lấy nhau cho khỏi chết cóng.


Tuy vậy đó không phải là điều tất yếu.


Cái chính là Hạ Thanh từ nhỏ đã thừa nhận bản lĩnh của Lục Hương Xuyên hơn hẳn mình.


Bởi thế sau các vụ trộm cướp, chưa bao giờ Hạ Thanh tỏ ra bất bình khi được chia vật phẩm, cho rằng Lục Hương Xuyên có nhận được nhiều gấp mấy lần mình cũng xứng đáng.


Nghĩa là Hạ Thanh thừa nhận Lục Hương Xuyên cao tay hơn mình, mặc nhiên tự thừa nhận mình là thủ hạ.


Khi Lục Hương Xuyên bảo hắn đến mở tiểu điếm ở đây, chẳng những Hạ Thanh không tức giận mà còn rất phấn khởi.


Có lẽ trong tâm tư Hạ Thanh vẫn nghĩ rằng nếu không có sự tháo vát của Lục Hương Xuyên, chắc rằng hắn đã chết đói trên đường phố từ lâu.


Đó cũng là một cách báo đáp.


* * * * *


Hạ Thanh đã là chủ quán rượu tại đây, đương nhiên trên bàn Lục Hương Xuyên lúc này cũng đủ các thứ sơn hào hải vị.


Lục Hương Xuyên không thích mình được trọng vọng như thế vào những lúc đông người.


Nhưng lúc này thì khác hẳn, bởi vì đã tới canh ba, và trong tửu điếm ngoài Lục Hương Xuyên ra không còn khách nhân nào khác.


Lục Hương Xuyên không làm mếch lòng vị chủ quán mến khách và biết cách bày tỏ lòng tri ân của mình.


Đây là nơi mà Lục Hương Xuyên nhiều lúc cho phép mình say.


Người trên giang hồ đều cho rằng Lục Hương Xuyên uống rượu rất bản lĩnh, hình như chưa bao giờ có ai thấy hắn say.


Chỉ riêng Hạ Thanh là không nghĩ thế, vì hắn chứng kiến Lục Hương Xuyên nhiều lần say bí tỉ.


Tuy vậy hắn cũng biết rằng chỉ ở đây Lục Hương Xuyên mới uống đến nỗi say sưa, và hắn tự thấy mình có nhiệm vụ chăm sóc cho bằng hữu.


Thật ra với địa vị chủ quán, quan tâm đến khách đã tới mức quá chén là nghĩa vụ.


Huống chi Lục Hương Xuyên rất ít khi ghé vào tửu điếm hơn hai canh giờ.


Hắn biết chắc rằng trước khi trời sáng Lục Hương Xuyên sẽ trở lại hoa viên.


Có lúc nhìn Hạ Thanh, Lục Hương Xuyên chợt nói :


- Tối nay ngươi nên uống với ta vài chén.


Hạ Thanh từ chối ngay :


- Không được!


Lục Hương Xuyên nhíu mày hỏi :


- Vì sao không được?


Hạ Thanh đáp :


- Vì để người khác thấy sẽ không hay.


- Vào giờ này còn sợ bị ai trông thấy nữa?


- Nhưng nếu lỡ ra có người thấy thì sao?


Lục Hương Xuyên gật gật đầu, ánh mắt lộ vẻ hài lòng.


Đó là điểm mà Lục Hương Xuyên có thể tin tưởng vào tên bằng hữu này. Hắn làm việc gì cũng có quy củ, hết sức thận trọng và kỹ lưỡng, trong bất cứ tình huống nào cũng không khinh suất.


Một lúc sau, Lục Hương Xuyên cười hỏi :


- Ngươi có nhớ rằng một lần ta từng nói với ngươi, nếu sau này chúng ta có rất nhiều tiền, ta sẽ cưới cho ngươi một người vợ thật ngon không?


Hạ Thanh gật đầu :


- Nhớ!


- Ngươi sắp có vợ rồi. Thậm chí muốn có bao nhiêu vợ cũng được.


Hạ Thanh nói :


- Chỉ cần một tên là đủ.


Lục Hương Xuyên cười nói :


- Ngươi đến là hà tiện!


Hạ Thanh thừa nhận ngay :


- Hạng người như tôi vốn dĩ đã là hà tiện!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Thời gian muộn

Thời gian muộn

Thầy Đức vừa bước ra khỏi lớp, Linh liền quẳng ngay cuốn sách Hóa xuống đất rồi

29-06-2016