Lục Hương Xuyên chợt có cảm nghĩ mình chỉ như cây tầm gửi sống nhờ trên một thân cây lớn, dù có lớn đến đâu, trưởng thành thế nào thì rốt cuộc vẫn sống nhờ vào một sinh vật khác, hoàn toàn không đủ sức nuôi sống mình.
Lão Bá chính là thân cây cổ thụ đã nuôi sống hắn, và hắn tự thấy mình đến lúc ấy vẫn chưa thể thoát ly ra khỏi sự ảnh hưởng của ông.
Bấy giờ Lục Hương Xuyên đã có thể khẳng định trên tấm phản không có cơ quan mà cơ quan nằm ngầm dưới đất.
Có người luân phiên túc trực bên dưới mật đạo, nhận được tin tức của Lão Bá lập tức phát động cơ quan, tấm phản mà Lão Bá đang nằm lập tức thụt xuống ở giữa đúng vào mật đạo, cả Lão Bá cùng Phượng Phượng rơi thẳng vào mật đạo, ở đó đã có thuyền chờ sẵn đưa đi.
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lục Hương Xuyên hiểu rằng lúc này không ai có thể đuổi kịp chiếc thuyền kia được.
Mọi việc Lão Bá đã tính thì nhất định phải tối ưu, chiếc thuyền tốt nhất và phu thuyền giỏi nhất.
Cho dù có khả năng đuổi kịp chăng cũng chẳng dại gì mà chui đầu xuống nơi nguy hiểm mà mình hoàn toàn không biết chút gì.
Lục Hương Xuyên thở dài, quay lại đặt cây đèn xuống bàn rồi chậm rãi bước ra mật thất.
Bên ngoài là tiểu sảnh riêng của Lão Bá dùng tiếp các bằng hữu.
Vũ Lão Đao thường được tiếp ở đây, và trong lễ sinh nhật năm trước cả Hàn Đường cũng được tiếp riêng trong tiểu sảnh này.
Còn Lục Hương Xuyên, Lục Mãn Thiên và Dịch Tiềm Long thì chẳng những thường đến mà còn được ra vào tự do.
Lục Hương Xuyên khóa chặt cửa tiểu sảnh lại rồi bỏ đi. Hắn không muốn có ai lại tới đây nữa.
Việc vừa phát sinh ở đây tốt nhất là đừng để bất cứ người nào biết.
Chưa khuya lắm, nhưng hoa viên đã rất tĩnh mịch, chỉ nghe có tiếng côn trùng rả rích, ngoài ra không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Lục Hương Xuyên dừng lại giữa Cúc Hoa viên nơi Lão Bá thường đi dạo thở sâu mấy hơi. Hương hoa thơm ngát làm cho hắn thấy lòng mình dịu lại đôi chút, đồng thời trí óc cũng tỉnh táo thêm nhiều.
Bây giờ hắn chỉ hy vọng vào một việc.
"Thất Tinh châm tuy phát tác chậm nhưng tuyệt đối không thể tìm ra giải dược. Bất cứ ai trúng phải độc châm này đều chỉ còn cách chờ chết mà thôi".
Đột nhiên từ phía sau phát lên một tiếng chân bước rất gấp.
Lục Hương Xuyên quay lại và nhận ra người đang tới là Phùng Hạo.
Trong đêm tối tuy không thấy rõ mặt nhưng nhìn ánh mắt cũng biết hắn đang rất kích động.
Lục Hương Xuyên hỏi :
- Ngươi đã giải quyết gọn rồi chứ?
Phùng Hạo gật đầu nhưng không trả lời ngay, ọe ra một bãi nước vàng khè, thở dốc thêm mấy lần nữa mới nói được.
- Bọn chúng ăn thật ngon miệng, chừng như đã biết trước đó là bữa cơm rượu cuối cùng trong đời.
"Bọn chúng" ở đây là tám tên trong số bảy mươi tinh tráng được Lão Bá triệu đến.
Trừ ba tổ đã tới trước ở Phi Bằng bảo, Lão Bá giữ lại tám tên để làm hộ vệ cho mình.
Hiển nhiên những tên được Lão Bá cắt cử làm hộ vệ đều có võ công cao cường và bản tính thận trọng.
Tuy vậy không ai ngờ rằng thủ hạ thân tín của Lão Bá như Lục Hương Xuyên và Phùng Hạo lại đang tâm đầu độc mình.
Phùng Hạo nói tiếp :
- Bây giờ cả tám tử thi đều ở trong phòng ăn. Nhưng chúng ta chỉ còn có năm cỗ quan tài thôi.
Lục Hương Xuyên khoác tay :
- Chẳng cần đến quan tài đâu.
Phùng Hạo ngạc nhiên hỏi :
- Vậy mai táng thế nào?
Lục Hương Xuyên điềm nhiên đáp :
- Hỏa táng!
Phùng Hạo chỉ cười khúm núm. Hắn đã hiểu ra ý tứ của Lục Hương Xuyên.
Chỉ có hỏa thiêu mới xóa sạch được mọi vết tích. Và những việc như thế này thì không nên để lại chút dấu vết nào.
Lục Hương Xuyên hỏi :
- Tiếp theo ngươi định giải quyết hậu quả thế nào?
Phùng Hạo trả lời :
- Tôi sẽ cho người thông báo cho thân nhân chúng rằng tất cả đều bị bệnh cấp tính mà chết.
Lục Hương Xuyên trầm giọng :
- Bị bệnh cấp tính một lúc cả tám tên ư?
Phùng Hạo cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- A... không phải bệnh cấp tính mà bị Thập Nhị Phi Bằng bang giết.
Lục Hương Xuyên gật đầu tỏ ý tán thành.
Phùng Hạo rụt rè nói thêm :
- Nhưng theo lệ của Lão Bá trước đây, phàm là người tử trận thân nhân đều được nhận trợ cấp một nghìn lạng bạc...
Lục Hương Xuyên ngắt lời :
- Bây giờ luật ấy đã thay đổi. Mỗi gia đình sẽ được cấp hai nghìn lạng.
Phùng Hạo hấp háy mắt hỏi :
- Tăng thêm tới một nghìn lạng bạc?
Lục Hương Xuyên xẵng giọng :
- Tiền không phải của ngươi, việc gì ngươi xót xa chứ?
Phùng Hạo cúi thấp đầu :
- Dạ không...
Lục Hương Xuyên hơi dịu giọng lại :
- Ngươi càng phát nhiều tiền thì đương nhiên được hưởng bổng lộc càng nhiều, như vậy đối với ngươi càng có lợi. Chân lý đó mà ngươi không hiểu sao?
Đó cũng là câu nói của Lão Bá.
Vẻ mặt Phùng Hạo trở nên tươi tỉnh, đồng thời hắn thấy lòng kính trọng đối với Lục Hương Xuyên tăng lên rất nhiều.
Có lẽ vị trang chủ trẻ tuổi này hành sự chẳng kém gì Lão Bá trước đây, thậm chí còn hơn nữa.
Tuy nhiên xét về tính cẩn thận và sự trầm tĩnh thì Lục Hương Xuyên có thể sánh được với Lão Bá, còn thủ đoạn và sự thâm độc thì chắc chắn phải thua.
Lục Hương Xuyên như đọc được ý nghĩ của Phùng Hạo, liền hỏi :
- Ngươi không ân hận là đã đi theo ta chứ?
Phùng Hạo cười xiểm nịnh :
- Đâu có? Không ân hận chút nào, trái lại còn sung sướng và vinh hạnh nữa.
Để tỏ lòng trung thành, hắn nói thêm :
- Nhưng tôi chỉ lo...
- Ngươi lo gì?
- Ba tổ vừa được phái đi Phi Bằng bảo, chúng đều là thủ hạ tâm phúc của Lão Bá...
Lục Hương Xuyên cười nói :
- Ngươi chẳng cần phải lo việc đó! Dọc đường ta đã phái người bố trí đâu đó cả rồi.
Phùng Hạo lại hỏi :
- Còn Lão Bá thì sao?
Lục Hương Xuyên cười to :
- Như ngươi vừa nói, hắn đã bị bệnh cấp tính, và bệnh tình hắn rất nghiêm trọng.
Phùng Hạo cũng cười :
- Tôi biết!
Lục Hương Xuyên bỗng nghiêm giọng nói :
- Nhưng việc này ngươi phải giữ hoàn toàn bí mật. Trước mắt không được tiết lộ cho bất cứ ai tin tức về cái chết của Lão Bá, khi nào cần ta sẽ thông báo.
Phùng Hạo gật đầu :
- Bây giờ tôi xin về để lo việc xử lý tử thi.
Lục Hương Xuyên chợt xua tay ngăn lại :
- Ngươi không cần phải làm việc đó nữa.
Phùng Hạo ngạc nhiên hỏi :
- Sao vậy?
Lục Hương Xuyên chậm rãi nói :
- Hai năm qua ngươi đã giúp ta nhiều việc, tốn không ít cân não và sức lực, bởi thế nên ta để cho ngươi được nghỉ ngơi hưởng thụ...
Phùng Hạo khúm núm trả lời :
Chương trước | Chương sau