- Ngươi nói rõ thêm một chút nữa xem?
bạn đang xem “Lưu tinh hồ điệp kiếm - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ông bố trí tôi vào phục kích mật động, nhưng tôi sẽ không có cơ hội xuất thủ, vì ông đã phát hiện được tôi trước đó...
Lục Mãn Thiên giục :
- Nói tiếp đi!
- Từ đầu ông đã bộc lộ sự không tín nhiệm tôi. Đương nhiên Lão Bá không nghi ngờ rằng kế hoạch đó là do ông vạch ra. Vì ông đã giúp Lão Bá bắt được thích khách, vì thế càng được Lão Bá tín nhiệm hơn, điều này giúp ông rất nhiều trong việc củng cố địa vị dần dần thay thế Lão Bá.
Có lẽ lúc này thì cả Lục Mãn Thiên cũng bị cuốn hút, giục :
- Sau đó thì sao?
Mạnh Tinh Hồn đáp :
- Chờ khi ông được tín nhiệm tuyệt đối và thời cơ chín mùi nhất, ông sẽ làm việc của tôi...
- Ngươi cho rằng ta đủ khả năng giết Lão Bá hay sao?
Mạnh Tinh Hồn cười nhạt đáp :
- Ông là bằng hữu vong niên của Lão Bá, cũng là người được Lão Bá tín nhiệm nhất, đương nhiên biết rõ những nhược điểm của ông ta hơn bất kỳ ai khác, Lão Bá hoàn toàn không đề phòng...
Lục Mãn Thiên hỏi :
- Vì thế ngươi cho rằng cơ hội của ta rất lớn?
Mạnh Tinh Hồn khẳng định :
- Nếu trên đời có một người đủ khả năng giết được Lão Bá thì người đó là ông!
Lục Mãn Thiên cười nói :
- Xin cảm ơn ngươi vì đã đánh giá ta cao như thế.
Mạnh Tinh Hồn không để ý vẫn tiếp giọng :
- Sau khi giết tôi xong, ông có thể tuyên bố với mọi người rằng mình đã tiêu diệt được thích khách định giết Lão Bá, giúp ông ta phục cừu. Lúc đó không ai còn nghi ngờ ông nữa. Ông có thể thuận lý thành chương, kế nhiệm địa vị của Lão Bá.
- Nhưng ngươi cũng có miệng. Ngươi có thể tố cáo ta mà!
- Ai tin lời tôi? Hơn nữa đời nào ông cho tôi cơ hội để biện minh.
Lục Mãn Thiên nhìn đối phương mặt không để lộ chút tình cảm nào.
Cuối cùng, lão cười một tràng nói :
- Không ngờ ngươi rất thông minh. Đã là thích khách thì không nên thông minh như thế.
- Tôi biết!
- Đương nhiên ngươi phải biết rằng thay người khác giết người là hành động ngu muội. Kẻ thông minh không ai làm việc đó.
Vẻ mặt Mạnh Tinh Hồn trông rất thống khổ. Y biết Lục Mãn Thiên nói câu đó không sai.
Câu đó chạm vào nỗi đau thầm kín trong lòng y.
Lục Mãn Thiên hiểu điều đó, cười đầy ác ý nói thêm :
- Những người thông minh đều mắc một căn bệnh, đúng hơn họ đều có nhược điểm là sợ chết.
Mạnh Tinh Hồn nói :
- Người sợ chết không ai làm sát thủ...
- Đó là vì trước đây ngươi chưa đủ thông minh. Nhưng bây giờ ngươi đã hiểu rằng dù thế nào thì cuộc sống vẫn quý giá hơn cái chết rất nhiều.
Lão chợt cười hỏi :
- Ngươi có biết một kẻ tên là Diệp Tường vừa tới đây không?
Mạnh Tinh Hồn nghiến răng không đáp.
Lục Mãn Thiên nói tiếp :
- Đương nhiên ngươi biết Diệp Tường vì hắn là bằng hữu chí cốt của ngươi. Thế mà thấy hắn bị giết ngay trước mắt, ngươi vẫn không chút phản ứng. Vì sao vậy?
Mạnh Tinh Hồn vẫn không nói gì.
Lục Mãn Thiên lại tiếp :
- Đó là vì ngươi trở nên thông minh hơn, không muốn chết cùng hắn. Cứ cho là ngươi còn có lý do khác, nhưng đó chỉ là ngươi tự lừa dối mình mà thôi.
Mạnh Tinh Hồn như bị một mũi dao cắm vào tim.
Quả tình chứng kiến Diệp Tường chết trước mặt mình, hắn đã không phản kháng và lý giải rằng mình không thể để bằng hữu chết một cách uổng phí, rằng mình sẽ vì Diệp Tường mà sống tiếp và thực hiện ý nguyện này.
Nhưng lúc này Lục Mãn Thiên lại lý giải theo cách khác và Mạnh Tinh Hồn không thể phản bác.
Y chợt thấy mình chẳng phải lớn lao gì như mình đã nghĩ, chẳng qua mình hành động như vậy chỉ vì sợ chết mà thôi, ý nghĩ đó khiến mặt y nóng bừng vì hổ thẹn và thống khổ.
Giọng Lục Mãn Thiên vẫn vang lên đều đều như một liều thuốc độc ngấm vào tận tâm phế Mạnh Tinh Hồn :
- Những điều ngươi vừa nói không sai. Nhưng chỉ được phép tới đó là dừng. Hiện tại còn chưa ai nghi ngờ ta. Bất cứ lúc nào ta cũng có thể bóc lột trần thân phận ngươi, lúc nào cũng có thể làm ngươi phải chết!
Lão ngưng mắt nhìn Mạnh Tinh Hồn như con mèo nhìn con chuột bất lực và tuyệt vọng dưới móng vuốt của mình, lại cười tiếp :
- Bởi thế ngươi nếu muốn tiếp tục sống thì phải làm theo lời ta, vì ngươi không còn đường nào khác.
Mạnh Tinh Hồn nghiến răng hỏi :
- Cho dù tôi có làm theo ý ông thì kết quả cũng nhận lấy cái chết chứ có gì khác?
Lục Mãn Thiên nghiêm mặt nói :
- Nếu ngươi làm tốt việc này thì có thể ta vẫn để ngươi sống, có thể tìm một người khác chết thay ngươi với bộ mặt giống như ngươi để ngươi cao bay xa chạy tìm một nơi không có ai biết mà an nhàn sống tiếp, chỉ cần ngươi đừng quay lại làm phiền ta.
Thấy Mạnh Tinh Hồn im lặng, lão lại cười nói thêm :
- Ngoài ra ta còn cho ngươi một món tiền thưởng kha khá để ngươi sống thoải mái suốt đời. Chung quy con người ta chỉ cần có thể sống yên ổn và thoải mái.
Mạnh Tinh Hồn ngập ngừng một lúc rồi chợt nói :
- Những lời ông nói có đáng tin không?
Lục Mãn Thiên đáp :
- Ngươi không thể không tin bởi vì đối với ngươi đó là cơ hội duy nhất. Ngươi hoàn toàn không có cách nào lựa chọn.
Nói xong câu, lão quay người bỏ đi, bước đi chậm rãi và chắc nịch lộ rõ sự tự tin cũng như lúc mới đến.
Tới cửa, lão còn quay lại nói thêm :
- Ngươi hãy chuẩn bị cho tốt vào! Và nhớ rằng đừng giở trò gì ra, bởi vì bất cứ lúc nào ngươi cũng nằm trong sự giám sát của ta.
Đương nhiên lão không tin tưởng Mạnh Tinh Hồn một cách tuyệt đối, nhưng rất yên trí rằng Mạnh Tinh Hồn không dám làm trái lời mình.
Quả thật lúc này Mạnh Tinh Hồn chẳng khác gì con cá đã nằm trong lưới.
Y nhìn theo tấm lưng bè và thân thể đồ sộ của Lục Mãn Thiên đi xa dần, tự hỏi :
- Chẳng lẽ ta không còn con đường nào khác?
Cho dù tất cả mọi lối đi đều bịt kín, vẫn không thể đi theo con đường đó.
"Ta tuyệt đối không thể giết Lão Bá, không thể giết phụ thân Tiểu Điệp".
Huống hồ Mạnh Tinh Hồn hoàn toàn chưa và không bao giờ tin lời nói của Lục Mãn Thiên.
Y tin chắc rằng trong bất cứ tình huống nào, Lục Mãn Thiên quyết không để mình sống.
"Nếu vậy chẳng lẽ ta chỉ còn con đường chết?".
Chết có khi là cách giải quyết tốt.
Trước đây một thời gian, có lúc Mạnh Tinh Hồn đã tìm đến cách giải thoát này.
Đó là lúc y chán ghét tất cả, cuộc sống không ra sống với những giết chóc kế tiếp nhau không biết khi nào mới chấm dứt.
Lúc đó cái chết đối với y chẳng có gì khó khăn, cũng không phải nỗi thống khổ.
Còn bây giờ thì sao?...
* * * * *
Gần cuối thu.
Trong thời gian này, hoàng hôn đến rất sớm.
Tuy mùa hoa cúc đã sắp hết nhưng trong ánh chiều tà, Cúc Hoa viên trông vẫn còn mỹ lệ.
Hoa cúc cũng giống như loài bướm, trong vẻ mỹ lệ đã nhuốm màu tàn tạ.
Đó chẳng phải là điều khiến người ta phải mủi lòng, phải thở dài tiếc nuối ư?
Mạnh Tinh Hồn chợt nhớ lại lời của Tiểu Điệp :
- Sinh mệnh của loài bướm tuy cũng ngắn ngủi như những bông hoa nhưng nó sống thật thanh thản, vô tư và cuộc đời thật đẹp. Cuộc đời của chúng chỉ kéo dài vài tháng nhưng rất đáng sống, vì thế dẫu có chết, chúng không có gì phải ân hận nuối tiếc!...
Đời người cũng thế chăng?
Người ta dù tuổi thọ nhiều hay ít, đó không phải là vấn đề quan trọng.
Điều quan trọng là sống thế nào và đáng được coi là cuộc sống với đầy đủ ý nghĩa của nó hay không?
* * * * *
Hoàng hôn.
Chương trước | Chương sau