Lục Tiểu Phụng biết thân thể mình mỗi bộ phận đang biến hóa, một thứ biến hóa mà một người đàn ông tráng kiện không thể nào đàn áp được.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chàng chỉ hy vọng Diệp Linh không nhìn ra.
Chàng không hề quay mặt lại nhìn Diệp Linh, ngay cả liếc một cái cũng không dám liếc.
Nhưng Diệp Linh lại cứ nhìn dính vào chàng, cô bỗng hỏi :
- Cái má của anh sao lại đỏ lên vậy? Anh đang bị sốt à?
Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước hàm hồ trả lời một câu, ngay cả chàng cũng không nghe rõ mình đang nói gì.
May mà Diệp Linh không hỏi nà theo, lại càng may mắn nữa là, chàng không thể cử động được.
Nếu huyệt đạo của chàng còn chưa bị kiềm chế, hiện tại không biết chàng đã làm chuyện gì nữa bây giờ.
Chàng không dám cả nghĩ tới.
Diệp Linh bỗng lại nói :
- Xem dáng điệu của anh, chắc là thuốc đã bắt đầu có công hiệu rồi đó.
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi hỏi :
- Đấy rốt cuộc là thứ cỏ gì vậy? Cỏ cứu mạng hay là đòi mạng?
Diệp Linh nói :
- Cỏ đòi mạng đó.
Cô bỗng dừng lại, thả Lục Tiểu Phụng nằm xuống trên một bãi cỏ mềm mại.
Lục Tiểu Phụng mở mắt ra, chàng mới phát hiện ra, đây là một hang núi. Diệp Linh chống nạnh đứng trước mặt chàng, cười như một con yêu tinh nhỏ.
Cô chớp mắt nói :
- Hiện tại có phải anh cảm thấy muốn chết lắm phải không?
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói :
- Thật tình, con mẹ nó, muốn chết luôn.
Diệp Linh nói :
- Tôi biết có thứ thuốc chữa được anh.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Thuốc gì?
Diệp Linh nói :
- Tôi.
Cô chỉ vào mũi của mình :
- Chỉ có tôi mới chữa được anh.
Lục Tiểu Phụng trừng mắt nhìn cô.
Thật tình cô không còn là một đứa bé nữa, chỗ nào nên phình ra, đều đã phình lớn ra.
Lục Tiểu Phụng cắn răng, hằn học nói :
- Đấy là tự cô tìm lấy, oán không được tôi.
Diệp Linh nói :
- Tôi không oán anh, anh làm gì được nào?
Lục Tiểu Phụng không làm gì được, chàng không thể động đậy được, điểm đó lúc nãy chàng còn cho là may mắn, bây giờ đã biến thành không may mắn tí nào.
Chàng cảm thấy hình như mình tùy thời tùy lúc đều có thể bị nổ tung ra.
Diệp Linh nhìn chàng, cô cười ngặt nghẽo nói :
- Anh có biết chuyện này có lúc cũng muốn chết người lắm không?
Lục Tiểu Phụng biết.
Chàng tin rằng hiện tại khắp thiên hạ không ai biết được chuyện đó rõ ràng hơn mình.
Lại càng chết người là, chàng đã thấy cái đùi của cô.
Cái đùi của con yêu tinh nhỏ này không biết lúc nào đã thò ra ngoài quần.
Cái đùi của cô tròn lẳn rắn chắc.
Giọng nói của Lục Tiểu Phụng hình như đang biến thành tiếng rên rỉ :
- Có phải cô nhất định phải hại tôi chết cho được?
Diệp Linh dịu dàng nói :
- Tôi rất muốn cứu anh, tôi thương anh lắm mà, chỉ tiếc là...
Cô lấy một ngón tay đụng vào Lục Tiểu Phụng :
- Tôi cũng là xử nữ, trước giờ chưa có người đàn ông nào chạm vào người tôi.
Đây là lời của chị cô nói, cô bắt chước ngay cả giọng cũng giống hệt.
Lục Tiểu Phụng bỗng hiểu ra, cái trời đất bí mật riêng tư của Diệp Tuyết, thì ra cũng chẳng bí mật như cô tưởng tượng tí nào.
Diệp Linh bỗng cười nhạt nói :
- Nói thật cho anh biết, các người ở đây làm gì, tôi đều thấy cả, thấy rõ rõ ràng ràng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Đây là chị của cô...
Diệp Linh lớn tiếng nói :
- Cô ta không phải là chị của tôi, cô ta là trời sinh kẻ thù của tôi, cái gì tôi thích, cô ta nhất định giành hết.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi...
Diệp Linh lại ngắt lời chàng :
- Cô ta biết rõ ràng tôi gặp anh trước, cô ta cũng muốn lại giành, nhưng lần này tôi không nhường đâu, anh là của tôi, tôi muốn lấy anh.
Cô bỗng cười lên một tiếng, cười thật ngọt ngào, thật ôn nhu :
- Anh muốn em lấy anh cũng được thôi, anh nói sao em đều chịu cả.
Đến đó, Lục Tiểu Phụng còn biết nói gì hơn?
Hang núi tối tăm và yên tĩnh, chiều đã buông xuống.
Yên lặng được một hồi, Diệp Linh bỗng khóc lên, khóc không biết đau lòng đến bao nhiêu, làm như cô chịu biết bao là ủy khúc :
- Anh hiếp đáp em, sao anh làm được chuyện như vậy? Anh hại em cả đời rồi.
Rốt cuộc ai hiếp đáp ai? Ai hại ai?
Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước cười khổ, nhưng chàng không dám cười ra mặt, bất kể ra sao, cô vẫn là một cô gái, và quả thật là một cô gái chưa từng có người đàn ông nào chạm vào.
Một người đàn ông nếu đã làm chuyện lúc nãy bọn họ mới làm với một cô gái, người đàn ông ấy còn nói được gì?
- Lúc nãy anh hứa với em chuyện gì, hiện tại có phải là đang hối hận không?
- Không.
- Anh thật tình không hối hận đấy chứ?
- Thật tình.
Cô cười, cười như một đứa bé.
- Đi, mình về nhà.
Cô kéo tay chàng :
- Từ đây về sau, anh là người có nhà có cửa, chỉ cần anh không đi tìm người đàn bà nào khác, em nhất định phục vụ anh như một ông hoàng.
* * * * *
Tịch dương ngã về Tây, bóng chiều bao trùm vạn vật.
Lục Tiểu Phụng bỗng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cả đời chàng chưa bao giờ có lúc nào mệt mỏi như thế này.
Đấy không phải là vì cái thứ cỏ chết người ấy, cũng không phải là cái chuyện chết người ấy. Cái mệt mỏi đó phảng phất như đến từ trong tâm khảm... Một người chỉ những lúc trong lòng đã chuẩn bị buông xuôi tất cả, mới cảm thấy mệt mỏi như vậy.
Không chừng quả thật mình cũng nên làm một người có nhà có cửa thôi.
Trong ánh tịch dương mỹ lệ đó, nhìn nụ cười ngây thơ như đứa bé của Diệp Linh, trong lòng chàng quả thật có cái cảm giác đó.
Bất kể cô đã làm chuyện gì, cô thương mình mới làm vậy.
Cô cười càng ngọt ngào, chàng nhịn không nổi cầm lấy tay cô, chính ngay lúc đó, có tiếng chuông ngân nga vọng lại, U Linh sơn trang hình như đang có yến tiệc.
Không lẽ lão Đao Bả Tử đang chuẩn bị rượu mừng cho bọn họ?
Chương trước | Chương sau