Polly po-cket
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 20 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 8 - Trọng dụng Lục Tiểu phụng

↓↓

Độc Cô Mỹ nói năng rất uyển chuyển :

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tuy ngươi không sợ gì, nhưng cây thương trước mắt dễ tránh, ám tiễn khó phòng bị lắm, vì vậy...


- Vì vậy làm sao?


- Vì vậy ngươi nên nghĩ cách bịt miệng bọn họ lại.


Lục Tiểu Phụng lại bật cười. Chàng đã hiểu ý của Độc Cô Mỹ :


- Ông muốn tôi thân thiện với bọn họ một chút, đừng chống đối bọn họ, nếu bọn họ có chuyện gì tìm tôi, tôi cũng không nên từ chối.


Độc Cô Mỹ nhìn chàng, lão bỗng dùng sức nắm chặt lấy tay chàng nói :


- Ta làm chuyện không phải với ngươi.


Nói có bảy chữ đó thôi, lão bèn đi mất, nhìn cái bóng sau lưng của lão từ từ biến đi, Lục Tiểu Phụng đoán không ra người này rốt cuộc là bạn của mình hay không, hay là tùy thời tùy lúc đều chuẩn bị bán đứng bạn bè.


Hiện tại chàng chỉ có thể xác định được một chuyện, Câu Tử nhất định sẽ lại tìm chàng.


Lại là chuyện gì bây giờ? Chàng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, cũng không công đâu đi nghĩ, bởi vì chính ngay lúc đó, một làn kiếm quang như điện xẹt, đâm lại hướng chàng đứng.


Bấy giờ Độc Cô Mỹ đã đi lâu rồi, chàng cũng đã đi một đoạn đường gần về lại chỗ dãy nhà của Liễu Thanh Thanh.


Ánh kiếm từ phía sau mái ngói đâm lại, không những nhanh nhẹn, mà còn rất chính xác.


Không những chính xác, mà còn rất cay độc.


Chàng không ngờ nơi đây còn có người muốn ám toán mình, chàng cơ hồ đã hoàn toàn không còn chỗ để tránh né đỡ gạt.


May mà chàng là Lục Tiểu Phụng, may mà chàng còn có tay.


Chàng đột nhiên thò hai ngón tay ra kẹp một cái.


Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn người, mỗi người đều có tay, mỗi bàn tay đều có ngón.


Nhưng hai ngón tay của chàng lại chắc chắn là có giá trị nhất, bởi vì hai ngón tay ấy đã cứu mạng chàng không biết bao nhiêu lần.


Lần này cũng không ngoại lệ.


Ngón tay vừa kẹp lại, lưỡi kiếm đã dính cứng giữa ngón tay.


Lưỡi kiếm lạnh ngắt, kiên cường mạnh mẻ, vẫn không giựt ra khỏi được hai ngón tay của chàng, chàng ngẩng đầu lên, bèn thấy một cặp mắt mỹ lệ mà tàn bạo.


Diệp Tuyết đang nhìn chàng.


Lục Tiểu Phụng đang thở ra trong bụng, chàng cười khổ hỏi :


- Cô đã biết rồi sao?


Diệp Tuyết lại nhìn chàng đăm đăm một hồi, mới chầm chậm gật đầu nói :


- Hiện tại ta mới biết, Lục Tiểu Phụng quả không hổ là Lục Tiểu Phụng, tốt cuộc ta không tìm lầm người.


Giọng nói của cô không có chút gì thù hận, Lục Tiểu Phụng lập tức hỏi dò :


- Cô tìm tôi? Có phải là tìm tôi để giết không?


Diệp Tuyết nói :


- Ta chỉ bất quá muốn xem cái chiêu tuyệt kỹ vang danh thiên hạ của ngươi ra sao, nếu ngươi đỡ được chiêu kiếm của ta, ngươi là người ta muốn tìm.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Nếu tôi chết dưới lưỡi kiếm của cô thì sao?


Diệp Tuyết nói :


- Thì cũng đáng thôi.


Lục Tiểu Phụng không nhịn nổi phải cười khổ.


Chàng vẫn còn chưa chết, dĩ nhiên chàng phải hỏi :


- Hiện tại tôi là người cô đang tìm chưa?


Diệp Tuyết gật gật đầu nói :


- Anh theo tôi.


Đi hết con đường nhỏ quanh co, xuyên qua một khu rừng âm u, rồi lại đi qua một trái núi, đã nghe được tiếng nước chảy.


Nước chảy không gấp lắm, chảy tới nơi đây rồi đổ vào một cái hồ nhỏ, bốn bề núi non xanh biếc, sương mù cũng bớt đi, nếu một người được ngồi bên hồ nửa ngày trời, nhất định sẽ quên được bao nhiêu là buồn phiền.


- Không ngờ trong U Linh sơn trang cũng có một nơi mỹ lệ yên tĩnh như vậy.


Con nít thường thường hay có một khoảng trời đất nho nhỏ bí mật của riêng chúng nó, nơi đây hiển nhiên là của Diệp Tuyết.


Tại sao cô lại đem Lục Tiểu Phụng lại đây?


- Cô muốn tôi làm gì vậy?


Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi mở miệng hỏi.


Diệp Tuyết đứng bên hồ, nhìn về dãy núi xa xa, cô xỏa nguyên mái tóc mềm mại như suối cho rớt xuống hai bên bờ vai.


Giọng nói của cô cũng nhẹ nhàng bình tĩnh như mặt nước, nhưng những lời cô nói làm người ta giật nãy cả mình lên, cô nói :


- Tôi muốn anh làm chồng của tôi.


Lục Tiểu Phụng cảm thấy hô hấp của mình như bị ngừng lại.


Cô xoay người lại nhìn chăm chú vào chàng, ánh mắt trong suốt mà sáng rỡ, như mặt nước hồ.


- Tôi vẫn còn là xử nữ.


Cô lại nói tiếp :


- Trước giờ chưa có người đàn ông nào chạm vào người tôi.


Cô lại bảo đảm :


- Tôi lấy anh rồi, nhất định cũng sẽ không để ai khác phạm vào tôi.


Lục Tiểu Phụng hít vào một hơi thật sâu, chàng nói :


- Tôi tin được.


Diệp Tuyết hỏi :


- Anh bằng lòng rồi?


Lục Tiểu Phụng gượng cười lên một tiếng nói :


- Dĩ nhiên cô còn có điều kiện bắt tôi phải làm.


Diệp Tuyết nói :


- Chuyện tôi nhờ anh làm cũng có lợi cho anh nữa.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Ít ra cô cũng phải cho tôi biết đó là chuyện gì.


Ánh mắt ôn nhu của Diệp Tuyết bỗng lóe lên một tia sắc bén như lưỡi đao, chỉ có hận thù mới bén nhọn đến như vậy.


- Tôi muốn anh giúp tôi đi giết Tây Môn Xuy Tuyết.


Lục Tiểu Phụng không phản ứng gì cả, lời yêu cầu đó không nằm ngoài ý liệu của chàng.


Diệp Tuyết nói :


- Nếu chúng ta tìm ra hắn, nhất định hắn sẽ lại giết anh, bởi vì hắn không muốn cho anh cơ hội thứ hai để chạy trốn.


Lục Tiểu Phụng cười khổ nói :


- Các người khỏi cần tôi phải đi tìm y, chỉ cần tôi thò đầu ra ngoài hang núi, y lập tức sẽ tìm lại ngay.


Diệp Tuyết nói :


- Tôi biết, nếu tôi muốn đi tìm hắn, nhất định sẽ khốn khổ vô cùng, nhưng nếu muốn hắn lại đây tìm, chỉ có nước để hắn lại tìm anh, vì vậy tôi mới chọn anh.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Cô muốn tôi làm lạc hướng chú ý của y, rồi cô sẽ có cơ hội giết y?


Diệp Tuyết không hề phủ nhận, cô nói :


- Nhất định hắn sẽ không chú ý đến tôi, bởi vì hắn hận anh, cũng bởi vì hắn không biết tôi là ai, chỉ cần anh giữ cứng lưỡi kiếm của hắn lại, tôi nhất định sẽ giết được hắn.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Còn nếu tôi hụt tay thì sao?


Diệp Tuyết nói :


- Đối phó với Tây Môn Xuy Tuyết, vốn là một chuyện nguy hiểm, nhưng tôi đã nghĩ kỹ lắm rồi, chỉ cần anh bằng lòng, chúng ta có đến bảy phần thành công.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Không chừng cơ hội của cô không chỉ tới bảy phần thôi, cô có thể chờ lúc lưỡi kiếm của y còn dính trong lồng ngực của tôi, mà thừa cơ giết được y.


Chàng cười cười, nụ cười thật chua chát :


- Cái điểm đó dĩ nhiên cô đã nghĩ tới, vì vậy cô mới bảo đảm với tôi, sau này sẽ không để cho ai đụng tới cô, bởi vì cô muốn tôi an lòng mà chết.


Diệp Tuyết cũng không phủ nhận.


- Đúng là tôi có nghĩ đến điểm đó, cơ hội của anh thật tình không lớn lắm, tôi cũng biết trước giờ anh là thứ bài bạc, chỉ cần đánh cuộc được hứng thú, nhất định anh sẽ đánh vào.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Miền ký ức

Miền ký ức

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?') - Nun,

25-06-2016
Cẩm tú cầu vẫn nở

Cẩm tú cầu vẫn nở

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Cẩm tú

25-06-2016
Biết chết liền

Biết chết liền

Muốn sign out trên YM chỉ cần bấm tổ hợp phím Ctrl+ D nhưng muốn sign out ra khỏi tình

30-06-2016
Bài kiểm tra nhớ đời

Bài kiểm tra nhớ đời

Khi tôi đang còn học năm thứ hai trường nữ hộ sinh, một ngày nọ, vị giáo sư già cho

01-07-2016