XtGem Forum catalog
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 127 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 8 - Trọng dụng Lục Tiểu phụng

↓↓

Diệp Tuyết nói :

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ông có biết ai giết y không?


Lão Đao Bả Tử lại gật gật đầu.


Diệp Tuyết hỏi :


- Ai?


Lục Tiểu Phụng bỗng dưng thót bụng lại, một người đàn bà săn báo vì báo thù, chuyện gì cũng làm được.


Chàng không muốn làm một con báo bị săn đuổi.


Nhưng câu trả lời của Lão Đao Bả Tử làm cho chàng bất ngờ :


- Tây Môn Xuy Tuyết.


Gương mặt của Diệp Tuyết càng trắng bệch, hai bàn tay cô nắm chặt lại.


Lão Đao Bả Tử chầm chậm nói :


- Chắc cô nhớ, anh cô đã có nói trước, nếu y chết về tay của Tây Môn Xuy Tuyết, nhất định không ai được báo thù cho y, bởi vì đó là một trận quyết chiến công bình.


Cũng vì y không muốn người đi báo thù cho y lại chết dưới lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết.


Diệp Tuyết đang run rẩy cặp môi, bàn tay đang nắm chặt lại cũng run lên, cô bỗng ngồi xuống, ngồi bệch ra mặt đất nói :


- Đem rượu lại đây.


Người đem rượu lại cho cô là Quản Gia Bà, y mở nắp một thùng rượu mới nguyên ra.


Diệp Tuyết chẳng thèm liếc y nửa mắt, cô lạnh lùng nói :


- Tốt nhất ngươi đi xa xa một chút, càng xa càng tốt.


Quản Gia Bà đi thật, đi thật xa.


Diệp Tuyết nói :


- Ai lại uống rượu với ta?


Hải Kỳ Khoát giành lấy :


- Có tôi.


Diệp Tuyết nói :


- Ngươi không xứng.


Lão Đao Bả Tử bỗng vỗ vỗ vào vai Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Phụng chầm chậm đứng dậy bước lại.


Diệp Tuyết rốt cuộc nhìn chàng một cái :


- Ngươi là Lục Tiểu Phụng?


Lục Tiểu Phụng gật gật đầu.


Diệp Tuyết hỏi :


- Ngươi uống rượu được không?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Được.


Diệp Tuyết nói :


- Tốt, đem chén lớn lại đây, chén lớn đó.


Chén rất lớn, cô uống một chén, Lục Tiểu Phụng uống một chén, cô không nói chuyện, Lục Tiểu Phụng cũng không mở miệng, cô không nhìn Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Phụng cũng không nhìn cô.


Hai người cứ như vậy ngồi đối diện với nhau, tôi một chén, anh một chén.


Một chén ít nhất cũng tám lạng.


Mười chén uống xong, gương mặt cô vẫn còn chưa đổi sắc.


Đợi đến lúc uống sạch thùng rượu rồi, cô bèn đứng dậy đi luôn một mạch chẳng quay đầu lại, chẳng nói thêm một lời nào.


Lúc Lục Tiểu Phụng đứng dậy, đầu của chàng đã có bề choáng váng.


Lão Đao Bả Tử hỏi :


- Thế nào?


Lục Tiểu Phụng cười khổ nói :


- Tôi không ngờ tửu lượng của cô ta khá như vậy, thật không ngờ.


Lão Đao Bả Tử bỗng thở ra nói :


- Ta cũng không ngờ, trước giờ ta chưa thấy nó uống rượu bao giờ.


Lục Tiểu Phụng giật mình :


- Ông cũng chưa thấy qua?


Lão Đao Bả Tử nói :


- Chưa ai thấy bao giờ, đây là lần đầu tiên nó uống đấy.


Đối với một người đã uống ngất ngư choáng váng mà nói, trên đời này không có thứ gì quyến rũ hơn bằng cái giường, huống gì cái giường đó lại rất rộng, rất thoải mái.


Chỉ tiếc là có người cứ nhất định không chịu để chàng thoải mái nằm yên trên giường.


Vừa bước vào nhà, Liễu Thanh Thanh đã đi tìm ngay một thùng rượu, ngồi bệch xuống đất hỏi :


- Ai lại uống rượu với ta?


Lục Tiểu Phụng nhìn trước, nhìn sau, nhìn trái, nhìn phải, rồi cười khổ nói :


- Trong nhà này hình như chỉ có mình tôi.


Liễu Thanh Thanh hỏi :


- Ngươi uống rượu được không?


Lục Tiểu Phụng nói :


-Tôi không uống có được không?


Liễu Thanh Thanh nói :


- Không được.


Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước ngồi bệch xuống đất uống với bà ta, lúc chàng ngồi xuống, là đã muốn say rồi.


Chàng say thật.


Đợi đến lúc chàng tỉnh lại, Liễu Thanh Thanh không còn trong nhà, một mình chàng nằm trên giường, ngay cả đôi giày cũng còn chưa tháo ra, đầu thì nhức như bị búa chẻ ra từng mảnh một.


Chàng không muốn ngồi dậy, cũng ngồi dậy không muốn nổi, nhưng ngoài cửa sổ lại có người đang kêu réo.


Cửa sổ mở ra, người bên ngoài là Độc Cô Mỹ :


- Ta đã lại ba lần rồi, thấy ngươi ngủ say quá, không dám gọi ngươi dậy.


- Ông tìm tôi có chuyện gì?


- Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ bất quá lâu ngày không gặp, muốn trò chuyện lai rai.


Bất kể ra sao, lão ta cũng là bạn bè, bạn bè lại tìm Lục Tiểu Phụng chuyện trò lai rai, dù chàng có nhức đầu đến vỡ tung cả ra, chàng cũng không từ chối.


- Tốt nhất chúng ta nên ra ngoài dạo lòng vòng, ta sợ gặp cái vị Hoa quả phụ đó.


Bên ngoài vẫn còn có sương mù, sương mù lạnh lẽo và ướt át, nhưng đối với một người say rượu còn chưa tỉnh, lại rất có ích.


Thương thế của Độc Cô Mỹ tuy đã thuyên giảm nhiều lắm, nhưng xem ra hình như lão đang có tâm sự.


- Thật ra ta đã tính tìm ngươi từ lâu, nhưng ta sợ ngươi nổi nóng lên.


- Tại sao tôi nổi nóng?


- Bởi vì bọn Câu Tử là do ta giới thiệu cho ngươi, thật tình ta không biết bọn họ tính hại ngươi.


Lục Tiểu Phụng bật cười :


- Dĩ nhiên là ông không biết, ông là bạn của tôi, ông giúp đỡ tôi trước giờ.


Độc Cô Mỹ chần chừ một lát, rốt cuộc lão thu hết can đảm nói :


- Nhưng tối hôm qua, ta lại làm một chuyện sai lầm.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Chuyện gì?


Độc Cô Mỹ nói :


- Tôi hôm qua ta cũng say quá, hồ đồ tiết lộ ra chuyện bí mật, hiện tại ba người bọn họ đều biết Diệp Cô Hồng bị chết dưới tay ngươi.


Ba người bọn họ, dĩ nhiên là Biểu Ca, Câu Tử và Quản Gia Bà.


Lục Tiểu Phụng cười không nổi.


Tuy chỉ gặp mặt một lần, chàng rất hiểu con người của Diệp Tuyết, dĩ nhiên chàng lại càng hiểu Diệp Linh.


- Nghe nói nơi này, hai chị em đó đều khó chọc vào lắm, bọn họ mà biết được chuyện này, nhất định sẽ lại liều mạng với ngươi!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Ở bên em

Ở bên em

SMS: "em ngủ ngoan đi, đừng lo về học phí nữa, sáng mai anh sẽ đi đóng cho em...yêu

29-06-2016
Ấm đỏ

Ấm đỏ

- Tụi mình chơi trò giả vờ đi! - Như hai còn đười ươi? – Một bên mắt cô nhướn

27-06-2016
Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy, có biết bao nhiêu chuyện để giận hờn, có vô số cớ để trách

23-06-2016
Em nhớ anh

Em nhớ anh

16 tuổi. Em nhận thức rằng mình không đẹp. Khi còn nhỏ, em đã ngại soi gương để

29-06-2016
Có bao giờ...

Có bao giờ...

Nếu bạn thật lòng trao đi lòng tốt, hãy tin tưởng rằng, những điều tốt đẹp sẽ

24-06-2016
Vị trí nào cho em?

Vị trí nào cho em?

- Ngay từ đầu vị trí phù hợp nhất của em là người lạ của anh, đúng không anh? -

23-06-2016