Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 54 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 8 - Ma nữ động tà tâm

↓↓

Trần Tịnh Tịnh hỏi :

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Chuyện gì hỏng?


- Nếu rượu đã được uống vào bụng thì không bay mùi thơm xa như vậy.


Trần Tịnh Tịnh lại hỏi :


- Nếu lấy rượu đốt lên thì mùi thơm có bay xa không?


Lục Tiểu Phụng gật đầu nói tiếp :


- Nhưng Lão Sơn Dương chắc chắn không xài rượu phí như vậy, rượu của lão thường chỉ dùng để uống.


Trần Tịnh Tịnh nhíu mày hỏi :


- Công tử nghĩ là có người dùng rượu để châm lửa đốt bồn nước của lão sao ?


- Cho dù bồn nước không đốt được, nhưng người lão vẫn có thể bị lửa thiêu chết.


- Ai muốn giết lão? Tại sao muốn thiêu lão chết?


- Bởi vì lão biết nhiều bí mật quá!


Lửa lúc này đã tàn. Lục Tiểu Phụng và Trần Tịnh Tịnh hối hả xem, chỉ thấy bồn nước bị nung đen thui, chung quanh bồn nước những thanh củi đã cháy chất cao thật cao. Trong gió vẫn nồng mùi rượu.


Nhìn đống củi cao như vậy, nếu tưới thêm rượu vào hẳn là ngọn lửa không nhỏ, đừng nói trong bồn nước chỉ có Lão Sơn Dương, cho dù có thêm bảy, tám con trâu nước cũng bị nấu chín hết.


Trần Tịnh Tịnh nói :


- Mùi rượu chưa tan, chắc là ngọn lửa mới tàn chưa lâu.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Ta leo vào xem thử, cô hãy đứng chờ bên ngoài.


Chàng phóng mình leo lên, đột nhiên lại nhảy phắt xuống.


Trần Tịnh Tịnh hỏi :


- Sao công tử không vào?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Ta không vào được, vì bên trong đóng đầy băng.


Trần Tịnh Tịnh nhíu mày :


- Ở nơi đây nấu được chút nước nóng đem ra ngoài thì lập tức đóng băng ngay, chẳng ai có thể đổ đầy nước trong một bồn lớn như thế, vậy bên trong bồn nước làm sao đóng băng?


- Có trời mới biết...


Chàng chưa nói dứt câu, bỗng nghe "rắc" một tiếng, bồn nước nứt ra một đường, kế tiếp lại "rắc" thêm tiếng nữa, thêm một đường nứt mới, chẳng mấy chốc cả bồn nước lớn bị bể ra, bốn, năm mảnh bể cỡ to hơn cái bàn rớt xuống bể vụn. Bồn nước tuy đã bể, nhưng khối băng bên trong vẫn còn nguyên, trong ánh đêm mờ mờ nhìn giống như một tòa núi băng đứng sừng sững, bên trong lớp băng dường như có hình thù gì không rõ.


Lục Tiểu Phụng hỏi Trần Tịnh Tịnh :


- Cô có mang theo đá lửa không?


Trần Tịnh Tịnh vội đưa đá lửa cho Lục Tiểu Phụng. Chàng lấy một que củi mồi lửa, ánh lửa sáng lên, cả hai bỗng cảm thấy chới với, Trần Tịnh Tịnh gần như đứng không vững, đến Lục Tiểu Phụng cũng chưa từng thấy cảnh nào kinh hoàng quỉ dị như thế!


Dưới ánh lửa lập lòe, khối băng sơn trông tựa như một khối thủy tinh trắng trong, kỳ ảo diễm lệ.


Nhưng giữa khối băng lại có hai con người trần truồng, một đứng thẳng, một giốc ngược đầu, người có thân hình ốm nhom chính là Lão Sơn Dương, người còn lại có bộ ngực to, đùi nở, hiển nhiên là Lý Hà!


Mắt của họ như lồi ra, một trên một dưới nhìn về phía Trần Tịnh Tịnh và Lục Tiểu Phụng.


Trần Tịnh Tịnh kinh hãi kêu lên rồi ngất đi.


Khi nàng tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trong phòng ngủ tại sòng bạc Ngân Câu. Trong phòng bày biện rất thanh nhã, mỗi một món đồ chừng như được chủ nhân bỏ công chọn lựa kỹ lưỡng, nên nhìn chung mọi thứ rất hài hòa. Trên một chiếc ghế trong góc có phủ một tấm lông gấu vừa to vừa dày.


Trần Tịnh Tịnh tỉnh dậy đã lâu, mà Lục Tiểu Phụng hình như đang ngủ, không thấy động tịnh gì cả.


Trong phòng đèn thắp sáng, cảnh tượng bên bồn nước lúc nãy giống như một cơn ác mộng trong đêm tối. Trần Tịnh Tịnh khẽ thở dài :


- May mà tôi ngất đi, nếu nhìn hai người ấy lâu thêm chút nữa, chắc tôi sợ đến chết mất!


Lục Tiểu Phụng vẫn im lặng, không có phản ứng gì.


Trần Tịnh Tịnh nhìn chàng hỏi :


- Công tử đang nghĩ gì vậy?


Lục Tiểu Phụng từ tốn nói :


- Trong bồn không có nước nên không thể đóng đầy băng, vậy nước từ đâu ra ?


Trần Tịnh Tịnh hỏi :


- Công tử phải chăng đã nghĩ ra câu trả lời?


Lục Tiểu Phụng không đáp, lại hỏi tiếp :


- Hôm qua lúc ta đi gặp Lão Sơn Dương, thấy bên kia bờ sông tuyết chất đống thật cao, nhưng hôm nay không thấy nữa, đống tuyết này biến đi đâu rồi?


Trần Tịnh Tịnh chớp mắt :


- Có phải đã vào hết trong bồn nước?


Lục Tiểu Phụng gật đầu nói :


- Nếu nổi lửa bên ngoài bồn nước, tuyết bên trong phải chăng sẽ tan thành nước?


Trần Tịnh Tịnh trong ánh mắt lóe lên tia sáng :


- Bên ngoài lửa vừa dập tắt, nước bên trong bồn sẽ mau chóng đóng băng.


Lục Tiểu Phụng nói tiếp :


- Ngay lúc nước chưa kết băng, Lý Hà và Lão Sơn Dương đã bị ném vào bồn.


Trần Tịnh Tịnh cắn môi nói :


- Đại thơ sau khi giết Đường Khả Khanh, chắc là đi kiếm Lão Sơn Dương, bởi vì hai người họ vốn là bạn cũ, nên...


Lão Sơn Dương tuy tuổi tác cao, nhưng thân thể hãy còn tráng kiện, Lý Hà đang gặp lúc cần nam nhân. Những điều này nàng không nỡ nói ra, nhưng Lục Tiểu Phụng cũng thừa hiểu.


Lục Tiểu Phụng cũng than dài :


- Có lẽ họ bị hạ sát trong lúc đó.


- Ai giết họ? Tại sao phải giết?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Ta nghĩ không ra là ai, nhưng chắc chắn người này cũng vì La Sát bài.


- Nhưng giết đại thơ rồi, cũng chưa chắc lấy được La Sát bài.


Lục Tiểu Phụng cười gượng :


- Có thể y không lấy được, cũng không muốn cho ta lấy được.


- Tôi cũng không nghĩ ra, y đã giết đại thơ, tại sao lại phí công đốt tuyết tan thành nước, bỏ vào bồn nước làm gì?


- Có thể y vốn muốn dọa Lý Hà, đem bà bỏ vào bồn nước để ép bà đưa ra La Sát bài.


- Nhưng đại thơ chắc cũng biết, dù có đưa được La Sát bài ra cũng sẽ chết, nên...


- Thế nên La Sát bài vẫn nằm ở một chỗ bí mật.


- Rất tiếc bây giờ đại thơ chết rồi, bí mật này không còn ai biết nữa.


Lục Tiểu Phụng đứng dậy nhìn ánh đèn một lúc lâu không nói gì, sau cùng chàng chậm rãi lên tiếng :


- Ta có một người bạn, đã từng nói với ta là nơi đây chỉ có hai người có thể tin được, một là Lão Sơn Dương, người kia chính là cô.


Trần Tịnh Tịnh ra vẻ kinh ngạc hỏi :


- Bạn của công tử là ai? Y cũng biết tôi sao?


- Cô ấy cũng là bạn cô, hơn nữa là bạn quen từ nhỏ đến lớn.


Trần Tịnh Tịnh giựt mình mở to mắt hỏi :


- Công tử nói là Đinh Hương Di à? Làm sao công tử quen được Hương Di?


Lục Tiểu Phụng cười gượng :


- Ta chỉ hy vọng cô biết ta là bạn của Hương Di, chuyện khác tốt hơn cô chớ hỏi.


Trần Tịnh Tịnh chăm chú nhìn chàng, gật đầu nói :


- Tôi hiểu ý công tử, tôi cũng mong công tử hiểu là, bạn của Hương Di cũng là bạn của tôi.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Cho nên cô quyết không khi nào gạt ta?


- Không khi nào!


- Nếu cô biết La Sát bài giấu ở đâu, chắc chắn sẽ nói cho ta biết chứ?


- Nhưng thôi thật sự không biết mà!


Lục Tiểu Phụng thở ra một hơi dài :


- Bởi vậy Lý Hà vốn không đáng chết, càng không đáng chết thảm như vậy, ta cứ nghĩ chỉ có kẻ điên mới nghĩ ra phương pháp giết người quái gở như vậy, mà nơi này lại có một kẻ hơi khật khùng.


- Ai?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Người hát ru hồn

Người hát ru hồn

(khotruyenhay.gq) Ngoài kia, màn đêm đen kịt đã phủ kín mặt người. Mưa vẫn lất phất

28-06-2016
Khi tình đã cạn

Khi tình đã cạn

Vợ chồng thằng bạn lấy nhau được 10 tháng thì xảy ra xích mích rồi chia tay. Trong

23-06-2016
Cà phê nhạc sống

Cà phê nhạc sống

Tin nhắn từ một số máy lạ An không biết, cũng không quan tâm. Chỉ biết Loan là bạn

30-06-2016
Tình yêu Unfriend

Tình yêu Unfriend

Gặp nhau vào một chiều đông lạnh, cổng trường không ai nhóm lửa cớ sao tim ấm áp.

24-06-2016
Người ích kỉ nhất

Người ích kỉ nhất

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Có lẽ tôi

27-06-2016

Insane