Duck hunt
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 69 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 8 - Ma nữ động tà tâm

↓↓

- Công tử có biết người khác gọi công tử là lão hồ ly chăng?

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ta vốn là hồ ly mà.


- Nhưng công tử nhìn không già chút nào.


Lục Tiểu Phụng cười cười nói tiếp :


- Bởi vì ta biết có một cách giữ cho nam nhân trẻ hoài.


- Là cách gì?


- Nữ nhân.


Trong mắt Lý Hà chừng như ẩn vẻ cười :


- Cách này nghe cũng hay.


Lục Tiểu Phụng ngắm Lý Hà :


- Phu nhân nhìn cũng không già, vậy phu nhân dùng cách gì để bảo tồn tuổi xuân?


Lý Hà sa sầm nét mặt, cười nhạt nói :


- Công tử tưởng cách của tôi là dùng nam nhân à?


Lục Tiểu Phụng điềm nhiên nói :


- Chỉ cần phu nhân chớ xài ta là được, riêng phu nhân xài cách gì cũng không liên quan đến ta.


Lý Hà lại nhìn Lục Tiểu Phụng, trong mắt như có vẻ gì kỳ lạ, bỗng bà gọi lớn :


- Người đâu, dọn rượu ra đây.


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Ta đến đây không phải để uống rượu.


- Nhưng công tử bắt buộc phải uống, vì tôi muốn công tử uống, lại nữa, vật mà công tử muốn lấy, đang nằm trong tay tôi.


Lục Tiểu Phụng chợt ngửi thấy một mùi thơm rất quen thuộc: lại là mùi rượu và đồ nhắm. Chàng cơ hồ muốn ngất đi! Hơi nóng bốc nghi ngút, Trúc Diệp Thanh hâm vừa độ ấm.


Lý Hà chưa nói gì, Lục Tiểu Phụng đã tranh nói trước :


- Rượu này đương nhiên là của phu nhân đem từ ngoài vào đây, vì tiếc nên ít khi dám uống.


Chàng tưởng rằng Lý Hà sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, vì làm sao chàng lại nói đúng lời bà định nói. Nào ngờ Lý Hà lắc đầu nói :


- Công tử sai rồi, rượu này là do nữ nhân của công tử đưa đến, tôi cũng chưa uống thử vì sợ trong rượu có độc.


Lục Tiểu Phụng cười gượng gạo, đã là con người hẳn cũng có lúc bị hố, chàng hỏi :


- Bởi vậy phu nhân muốn ta thử trước?


Lý Hà không phủ nhận, nhìn Lục Tiểu Phụng đưa chén lên uống cạn. Chàng có một khả năng thiên phú là cảm quan linh mẫn hơn đa số người khác, rượu có độc hay không, vừa đưa lên môi chàng đã cảm biết được, nếu không chắc chàng đã bị hạ độc chết mấy trăm lần.


Lý Hà bỗng hỏi :


- Nghe nói nữ nhân của công tử nhan sắc rất khá, tên là gì?


- Sở Sở.


Lý Hà lạnh nhạt nói :


- Công tử đã có một nữ nhân đẹp như vậy, mà còn theo bên Đông đuổi bên Tây, đến vợ người cũng không từ sao?


Lục Tiểu Phụng cười nói :


- Hồng Nhi và Khả Khanh hình như không còn là vợ người, mà ta bình sinh vẫn thích nữ nhân.


Lý Hà đột nhiên cười cười, nói :


- Bây giờ tôi cũng không còn là vợ người, tôi cũng là một nữ nhân.


- Chỉ rất tiếc trong mắt ta, phu nhân chỉ là người mua bán với ta.


- Bây giờ vụ mua bán này đã xong chưa?


- Hình như chưa xong, vì ta đã đưa tiền, mà phu nhân chưa trao vật.


- Công tử an tâm, công tử muốn lấy đồ, sáng sớm mai tôi sẽ trao.


- Tại sao phải chờ đến sáng mai?


Lý Hà rót một chén rượu, từ từ nhấm, trong mắt lóe lên ánh kỳ dị, chậm rãi nói :


- Chúng ta đều là người lớn, không cần phải làm hai đứa trẻ chơi trò trốn tìm.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Ta cũng không muốn chơi trốn tìm.


Lý Hà ngắm Lục Tiểu Phụng :


- Nam nhân ở xứ này, toàn là phường quê mùa vừa hôi vừa dơ, mấy tháng chưa tắm một lần, tôi nhìn đến là phát ngán, nhưng công tử thì khác.... Công tử chẳng những nhìn trẻ hơn tôi tưởng, mà thân mình còn chắc chắn lắm.


Vẻ mông lung trong mắt Lý Hà càng nhiều thêm, hơi thở cũng trở nên gấp rút :


- Tôi muốn điều gì, công tử còn không hiểu sao?


- Ta không hiểu gì cả!


Lý Hà cắn môi, nói :


- Tôi cũng là nữ nhân, nữ nhân cũng không thể thiếu nam nhân,...


Đang nói, Lý Hà đột nhiên nhào đến đưa tay nắm chặt tay Lục Tiểu Phụng, đến độ móng tay cũng bấu vào thịt chàng. Trên mặt Lý Hà lấm tấm mồ hôi, đôi con ngươi nở lớn, ánh mắt ươn ướt...


Lục Tiểu Phụng bất động. Chàng đã thấy qua cảnh này, chỉ trong lúc thật đặc biệt trên mặt nữ nhân mới lộ ra phản ứng này, mà lúc này Lý Hà đang nắm tay chàng. Chàng bỗng hiểu ra tại sao Lý Hà cùng Đinh lão đại bỏ trốn, rồi lại lấy Lam Hồ Tử. Lý Hà hẳn là một nữ nhân có nhu cầu tính dục cao, lại rơi đúng vào tuổi sung mãn của nữ nhân. Bà tuy không đẹp, nhưng vẫn có sức thu hút kỳ dị, nhất là đôi môi dầy, dễ làm các nam nhân nghĩ đến những ý tưởng tội lỗi.


Lý Hà lúc này ôm chặt lấy Lục Tiểu Phụng, chàng tưởng như không thở nổi. Đột nhiên "binh" một tiếng, tấm bản gỗ phía trên bị tung ra, có tiếng người la lớn :


- Để ta vào! Ta phải vào! Ai chận đường, ta giết luôn kẻ đó!


Lục Tiểu Phụng giựt mình, Lý Hà buông chàng ra, vừa đúng lúc một nữ nhân từ phía trên nhảy xuống, gương mặt tròn đầy vẻ phẫn nộ, Lục Tiểu Phụng cơ hồ không nhận ra nàng là cô gái đứng dưới tấm bản "Thái Bạch di phong", muốn dụ các nam nhân đến cho nàng hành hạ.


Lý Hà đứng phắt lên nổi giận nói :


- Là ngươi! Ngươi đến đây làm gì? Mau cút đi!


Đường Khả Khanh trừng mắt nhìn Lý Hà, cười nhạt nói :


- Tôi không đi, tại sao tôi không đến chốn này được? Đại thơ không cho tôi kề cận nam nhân, tại sao chính đại thơ lại cùng một gã nam nhân ở trong này hưởng lạc?


Lý Hà càng giận dữ, gằn giọng nói :


- Ngươi không có quyền nói, bất luận ta làm chuyện gì ngươi cũng đừng hòng xen vào.


Đường Khả Khanh kêu lên :


- Ai nói tôi không xen vào được, đại thơ chỉ có thuộc về tôi mà thôi, tôi không cho đại thơ kiếm nam nhân khác.


Lý Hà bỗng xông đến tát vào mặt Đường Khả Khanh một bạt tai thật mạnh, dấu ngón tay lập tức hiện rõ trên mặt nàng. Đường Khả Khanh cũng nhào đến ôm chặt Lý Hà, mặc cho bà vung quyền đánh tới tấp vào thân mình nàng :


- Đại thơ đánh chết tôi, tôi cũng không buông, tôi cũng đâu kém gì bọn nam nhân, đại thơ biết mà, tại sao...


Lục Tiểu Phụng không muốn nghe thêm nữa, càng không muốn chứng kiến thêm nữa, chuyện này khiến chàng cảm thấy buồn: vừa buồn cười, lại buồn nôn. Chàng len lén bỏ đi, trong tâm đã rõ tại sao Đường Khả Khanh hận nam nhân, muốn hành hạ nam nhân.


Đêm chợt buông xuống.


Lục Tiểu Phụng chẳng để ý trời tối lúc nào, cũng chẳng trở về Thiên Trường tửu lâu. Chàng ghé vào một quán rượu bên đường mua một vò rượu lớn, ra đây ngồi uống một mình. Chàng cảm thấy chán nản cực độ, tâm tình thất ý còn hơn đêm qua, bởi vì tuy chàng biết cuộc sống con người vẫn có một mặt trái gớm ghiếc, nhưng chàng không muốn nhìn thấy.


Chỗ này là một căn nhà gỗ nhỏ không người ở, nằm bên bờ sông, chủ nhân căn nhà hẳn đã dọn vào băng trấn, cửa nhà bỏ lâu bị băng tuyết phủ đầy. Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, lạnh như dao cắt, mà Lục Tiểu Phụng như chẳng cảm thấy gì. Chàng chỉ hy vọng Lý Hà giữ đúng lời hứa, sáng sớm mai sẽ đem La Sát bài trao cho chàng, chàng lấy xong là đi. Lúc mới đến đây, chàng cảm thấy nơi này quả là huy hoàng đẹp đẽ, đến đâu cũng có những điều mới lạ kích thích. Nhưng bây giờ chàng chỉ muốn mau đi về, càng mau càng tốt.


Trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ còn để cây đèn, đèn hình như vẫn còn chút dầu. Nhưng Lục Tiểu Phụng không muốn thắp đèn, chàng cũng không hiểu sao hai hôm nay chàng bỗng trở nên buồn chán như vậy, đến độ chàng muốn kiếm Cô Tùng lão thách uống rượu một phen nữa. Điều kỳ lạ là đến nơi đây Tuế Hàn tam hữu bỗng biến mất, không thấy bóng dáng.


Từ xa trông vào, băng trấn vẫn thắp đèn sáng huy hoàng, nơi đây trời tối sớm, bây giờ trời chưa khuya, còn cả một khoảng thời gian dài mới đến sáng mai. Đêm trường đăng đẳng làm gì cho mau qua?


Lục Tiểu Phụng cầm vò rượu lên, lại đặt xuống, chàng bỗng nghe những tiếng chân bước trên mặt băng rất khẽ từ bên ngoài vọng lại. Giờ phút này còn ai tìm đến đây nữa?


Cửa sổ bỗng nhiên bị đẩy bật ra, một người nhảy vào. Cửa ra vào đã bị băng đóng chặt, Lục Tiểu Phụng lúc nãy cũng nhảy qua cửa sổ vào đây.


Ánh tuyết phản chiếu, mập mờ tạm nhận ra được người này choàng áo ấm vừa dài vừa rộng, tay cầm một bọc lớn đặt "bình" một tiếng xuống bàn. Y lục trong bọc ra đá lửa mồi sáng cây đèn dầu trên bàn, sau đó quay đầu lại đối diện với Lục Tiểu Phụng, mỉm cười nói :


- Tôi đoán không sai, công tử quả nhiên là ở đây!


Mặt của nàng lạnh đến trắng bệch, mũi đỏ hồng, nét cười dịu dàng như hoa mùa xuân, chính là Trần Tịnh Tịnh.


Lục Tiểu Phụng chẳng ngạc nhiên, nhưng vẫn hỏi :


- Làm sao cô đoán biết ta ra đây?


- Tôi thấy công tử ôm vò rượu lớn đi về phía này, quanh đây cũng chỉ có chỗ này tạm trú để tránh gió, tuy tôi không thông minh nhưng cũng không đến nỗi quá dốt.


- Cô cố ý đến tìm ta ư?


- Phải!


- Cô tìm ta làm gì?


Trần Tịnh Tịnh chỉ vào cái bọc trên bàn, nói :


- Tôi đem rượu và thức ăn đến cho công tử.


Nàng mỉm cười mở bọc ra, nói :


- Công tử vẫn là khách của chúng tôi, nên đâu thể bỏ đói công tử được.


Lục Tiểu Phụng nhìn Trần Tịnh Tịnh cười nhạt :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Nợ anh lời xin lỗi

Nợ anh lời xin lỗi

Rất lâu về sau này, lời xin lỗi năm ấy tôi cũng không dám thốt ra. Mà anh cũng không

24-06-2016
Hẹn ước của mùa hè

Hẹn ước của mùa hè

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Yêu em là định mệnh

Yêu em là định mệnh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Cô gái

25-06-2016