XtGem Forum catalog
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 110 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 8 - Ma nữ động tà tâm

↓↓

- Cô không nên đến đây.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tại sao không nên?


- Vì ta là một con quỉ háo sắc, bộ cô không sợ ta...


Trần Tịnh Tịnh không để chàng dứt lời, mỉm cười cắt ngang :


- Nếu sợ thì tại sao tôi đến đây?


Câu nói này nếu do Đinh Hương Di nói ra, nhất định sẽ hàm ý khiêu gợi, nếu như do Sở Sở nói ra, lại ẩn chứa ý khiêu khích. Nhưng thái độ của Trần Tịnh Tịnh rất bình thản, bởi vì nàng chỉ phản ảnh sự thực: "Tôi biết công tử là một quân tử, bởi thế tôi đến đây, tôi cũng biết công tử nhất định sẽ lấy lượng quân tử mà đối đãi với tôi."


Trong trường hợp thông thường, một nữ nhân dùng cách này đối phó với nam nhân thì có thể coi đây là một phương thức khôn ngoan, chỉ tiếc là Lục Tiểu Phụng lúc này không được bình thường lắm.


Lúc này chàng chán nản cùng cực, lại bực tức vô cùng, chẳng những chàng giận Sở Sở, giận Lý Hà, Đường Khả Khanh, mà còn giận cả chính mình. Chàng cảm thấy hai ngày nay những chuyện chàng làm đều không đến đâu cả, trong người khó chịu khôn tả.


Trần Tịnh Tịnh lại nói :


- Tôi đem thịt rừng lại để nhấm rượu, công tử cũng nên ăn thử một chút!


Lục Tiểu Phụng nhìn nàng, chậm rãi nói :


- Ta chỉ muốn một thứ.


Trần Tịnh Tịnh hỏi :


- Công tử muốn ăn thứ gì?


- Ta muốn ăn cô!


Trần Tịnh Tịnh không phản kháng, không trốn tránh, thậm chí cũng không cự tuyệt, như thể nàng đã chuẩn bị chấp nhận mọi chuyện xảy ra sau đó. Phản ứng của nàng không quá mức nhiệt tình, nhưng không thiếu những phản ứng thông thường khi nam nữ gần nhau. Mọi chuyện xảy ra rất tự nhiên, rất đơn giản.


Sau cơn kích động, Trần Tịnh Tịnh trở dậy chỉnh lại y phục, bất chợt nàng quay đầu nhìn Lục Tiểu Phụng cười nói nhỏ :


- Bây giờ công tử muốn ăn thứ gì?


Lục Tiểu Phụng cũng cười :


- Bây giờ thứ gì ta cũng muốn ăn, cô đem đến cả con trâu ta cũng nuốt được.


Hai người nhìn nhau mỉm cười, một chuyện vốn có thể làm người ta hối hận chán ghét, bỗng trở nên một niềm vui.


Lục Tiểu Phụng nhìn Trần Tịnh Tịnh, trong lòng ngoài cảm giác thư thái an vui còn có thêm niềm cảm kích. Bao nỗi khó chịu trong người tan biến mất, ảnh hưởng của nữ nhân đối với nam nhân đôi lúc giống như một phép lạ.


Trong mắt Trần Tịnh Tịnh như cũng có niềm vui kỳ diệu ấy :


- Bây giờ tôi đã rõ ra một điều.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Điều gì?


- Đồ ăn dù tươi tốt cách mấy mà không có gia vị thì rất khó ăn.


- Chắc chắn là khó ăn vô cùng.


- Nam nhân cũng thế.


Lục Tiểu Phụng không hiểu :


- Nam nhân cũng thế là sao?


Trần Tịnh Tịnh nói :


- Bất luận nam nhân tốt cỡ nào, nếu không có nữ nhân, cũng sẽ trở nên xấu tính, thật xấu.


Mặt nàng đỏ hồng, rạng rỡ như ánh hoàng hôn đầu hạ. Lục Tiểu Phụng bất giác đưa tay cầm lấy tay nàng.


Lần này Trần Tịnh Tịnh khẽ tránh sang bên, bỗng nghiêm mặt nói :


- Thật ra tôi đến để nói cho công tử nghe một chuyện.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Sao lúc nãy cô không nói?


- Bởi vì tôi nhận thấy công tử không vui, nên không dám nói.


- Bây giờ có thể nói được chứ?


Trần Tịnh Tịnh gật đầu, nàng dĩ nhiên cũng thấy là bây giờ tâm tình chàng đã ổn định hơn nhiều.


- Tôi chỉ mong là công tử nghe xong đừng sốt ruột quá!


- Cô nói mau đi, ta không nổi nóng đâu!


Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng Lục Tiểu Phụng đã nôn nóng trong bụng.


Trần Tịnh Tịnh thở dài đáp :


- Khả Khanh chết rồi, chết bởi tay Lý đại thơ.


Lục Tiểu Phụng nhíu mày hỏi :


- Lý Hà giết cô ấy? Tại sao?


- Tôi cũng không biết.


- Cô không hỏi bà ấy sao?


- Tôi không hỏi được vì đại thơ lại đi đâu mất, lần này là biến mất thật, bọn tôi tìm hoài mà không thấy đâu cả.


Nàng chưa nói dứt lời, Lục Tiểu Phụng đã nhảy dựng lên.


- Tôi cũng biết công tử nghe xong sẽ nhảy dựng lên, vì trừ đại thơ ra không ai khác biết đại thơ giấu La Sát bài ở đâu. Mười hai chiếc rương kia cũng đã bị đại thơ cho người đem đi, giấu mất rồi!


Lục Tiểu Phụng kêu lớn :


- Chuyện như vậy sao bây giờ cô mới nói cho ta hay?


Trần Tịnh Tịnh cười gượng :


- Bây giờ tôi nói, mà công tử đã như vầy, nếu tôi nói lúc nãy chắc là đã bị đánh gãy mũi cũng có!


Lục Tiểu Phụng ngồi xuống im lặng.


- Vì nghe tôi mà công tử mới đưa hết mấy chiếc rương ấy cho đại thơ phải chăng?


- Phải.


- Bây giờ rương mất, đại thơ cũng biến luôn, biết làm sao?


Lục Tiểu Phụng lãnh đạm đáp :


- Cô đã nghĩ ra cách tốt nhất để bịt miệng ta rồi.


Trần Tịnh Tịnh cúi đầu nhìn xuống chân mình, nói nhỏ :


- Nếu công tử nghĩ là tôi xử sự như thế chẳng qua để bịt miệng công tử thì công tử lầm rồi, nếu tôi sợ công tử kiếm tôi đòi nợ, tôi cũng có thể trốn đi mà.


Mắt nàng rướm lệ, Lục Tiểu Phụng lại mềm lòng, đứng dậy nói :


- Cô đừng lo, bà ấy không trốn đi xa đâu.


Trần Tịnh Tịnh hỏi :


- Công tử có chắc tìm được đại thơ không?


- Lần trước ta tìm được bà ấy, thì lần này cũng có thể tìm được.


Tuy nói thế như chàng cũng không chắc sẽ tìm được. Chàng nói chỉ để an ủi nàng.


- Bà ấy giết Đường Khả Khanh xong, chắc trong bụng không khỏi lo sợ nên mới trốn đi. Lúc đó cô cũng có mặt tại sòng bạc Ngân Câu, cô không thấy bà ấy đi hướng nào sao?


- Tôi không thấy, tôi chỉ nghe tiếng kêu thét của Khả Khanh, lúc chạy xuống xem thì đại thơ đã biến mất.


- Người khác cũng không thấy bà ấy?


Trần Tịnh Tịnh lắc đầu, nói :


- Ở đây hễ trời tối, ai nấy đều trốn trong nhà, vả lại tối nay đặc biệt lạnh, lúc ấy nhằm giờ cơm.


Lục Tiểu Phụng trầm ngâm một lúc :


- Nhưng ta biết có một người lúc nào cũng ở ngoài trời, bất kể trời lạnh cỡ nào.


- Công tử nói ai?


- Là Lão Sơn Dương.


- Lão quái vật trú trong bồn nước lớn đó ư?


Lục Tiểu Phụng gật đầu, nói :


- Cô cũng thấy qua bồn nước rồi sao?


- Lúc tôi đến đây, có thấy phía bên bồn nước có ánh lửa, giống như nhà có đốt lửa.


Lục Tiểu Phụng nhíu mày :


- Nhưng bên đó không có phòng nào khác, mà bồn nước không đốt được.


- Thế nên tôi cũng không hiểu là chuyện gì.


- Vậy chúng ta mau sang bên ấy xem sao.


Lục Tiểu Phụng và Trần Tịnh Tịnh chưa nhìn thấy bồn nước lớn, đã ngửi thấy mùi rượu nồng theo gió lan đến. Mũi của Lục Tiểu Phụng lạnh cóng, nhưng vẫn ngửi ra được mùi rượu, chàng lập tức nhíu mày nói :


- Hỏng rồi!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Diễn

Diễn

Cô đau, nhưng đôi chân vẫn không ngừng dấn tiếp. Rốt cuộc thì cô cần gì nhỉ? Rốt

29-06-2016
Cách dạy con kì lạ

Cách dạy con kì lạ

Cậu bé vì quá thích cuốn sách trong hiệu sách nên đã lấy trộm và bị ông chủ bắt

23-06-2016
Bố...!!!

Bố...!!!

Nhìn trên tay bố còn mấy chục ngàn tiền lẻ, con không lấy trả lại cho bố, bố cũng

29-06-2016
Thỏ xám thoát hiểm

Thỏ xám thoát hiểm

Thỏ xám thoát hiểm Thỏ xám đang đi chơi trên sườn núi thì thấy Gấu, Sói và Cáo

24-06-2016
Dư âm tháng mười hai

Dư âm tháng mười hai

(khotruyenhay.gq) Những ngày tháng cuối của năm... *** Sáng ra, tâm trạng bồi hồi vì

28-06-2016