- Ta giở trò gì ma qui? ?
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Công tử cố ý để tại hạ ăn cắp cái đó rồi theo dõi hành tung đặng khám phá ra nhân vật đã sai khiến tại hạ. Thế là bề ngoài tại hạ thắng cuộc mà thực tình đã mắc bẫy công tử .
Lục Tiểu Phụng vẻ mặt tựa hồ đứa con nít bị oan uổng. Chàng nhăn nhó cười nói :
- Tại sao ngươi lại có ý nghĩ kỳ cục như vậy ? Thật ta không hiểu .
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Công tử hiểu rồi, ai ai cũng hiểu được như vậy .
Lục Tiểu Phụng thở dài hỏi :
- Tại sao lại cố ý để ngươi thắng cuộc ? Chẳng lẽ ta khoái đào giun ư ?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Vì công tử muốn biết nhân vật sai tại hạ đến ăn cắp cái đó là ai ? Mà công tử chỉ dùng biện pháp này mới có thể đạt được mục đích. Vì muốn đạt mục đích, công tử dám làm bất cứ là việc gì .
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi tưởng ta là người giảo quyệt đến thế ư ?
Tư Không Trích Tinh đáp :
- Bất luận công tử là hạng người nào, tại hạ cũng không đánh cuộc nữa vì tại hạ đã quyết tâm chẳng để mình mắc bẫy công tử .
Gã lại tực rót rượu uống rồi ngửa mặt lên trời cười rộ ba tiếng, nói :
- Hảo tửu ! Uống rượu ngon qua? nhiên thú vị hơn uống gió nhiều .
Gã chưa dứt lời đã nổi lên tràng cười rộ rồi bỏ đi .
Lục Tiểu Phụng nhìn Tư Không Trích Tinh mất hút, ngơ ngác hồi lâu, bỗng cười nói :
- Thằng lỏi này qua? là con cáo già .
Tiết Băng không nhịn được hỏi :
- Chẳng lẽ công tử cố ý để gã thắng cuộc ư ?
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Con cáo già nói đúng. Qua? tại hạ chỉ dùng biện pháp này mới có thể khám phá ra người sai gã đến lấy cắp là ai ?
Tiết Băng hỏi :
- Công tử vừa nói những câu đó là có ý cho gã biết vật kia giấu ở đâu hay sao?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đúng thế ! Tiết Băng cười hỏi :
- Nhưng tiện thiếp vẫn chưa nghĩ ra là công tử giấu cái đó ở đâu ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cái đó ở trong túi áo của tại hạ .
Tiết Băng sửng sốt hỏi :
- Ở trong áo vắt trên ghế kia ư ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Dĩ nhiên ở trong tấm áo này .
Tiết Băng hỏi :
- Sao vừa rồi công tử lại bảo ...
Lục Tiểu Phụng ngắt lời :
- Tại hạ cố ý nói vậy vì biết gã chẳng sớm thì muộn cũng đến dùng kế điệu hổ ly sơn .
Tiết Băng nói :
- Tiện thiếp vẫn không hiểu .
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tại hạ tùy tiện vắt cái áo lên ghế, người khác dĩ nhiên không ngờ là cái đó lại để trong áo. Nhưng gã không phải là người khác, mà là vua ăn cắp .
Tiết Băng nói :
- Công tử cũng biết gã đoán trúng cái đó giấu ở trong áo .
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ bỏ đó cốt để gã đến lấy đi .
Tiết Băng bây giờ mới hiểu, nói :
- Thế ra trong kế này còn kế khác, úp úp mở mở chỉ vì mục đích để gã đến lấy cắp đem đi .
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Đúng thế ! Tại hạ muốn để gã đến lấy cắp, nhưng không cho lấy một cách dễ dàng thì gã mới khỏi sinh lòng ngờ vực .
Tiết Băng cười nói :
- Thế mà gã vẫn hoài nghi chứ không chịu mắc bẫy .
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Vì thế tại hạ mới bảo gã không hổ là con cáo già. Nhưng đáng tiếc ...
Tiết Băng hỏi ngay :
- Điều chi đáng tiếc ?
Lục Tiểu Phụng cười rộ đáp :
- Đáng tiếc gã vẫn mắc bẫy tại hạ .
Tiết Băng sửng sốt hỏi :
- Công tử bảo sao ? Tiện thiếp thật không hiểu .
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Gã lại đến lấy cắp cái đó mang đi rồi .
Tiết Băng hỏi :
- Hắn lấy cắp hồi nào ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vừa mới đây .
Tiết Băng không nhịn được với lấy tấm áo rũ mấy cái. Tấm đoạn hồng ở trong áo rớt xuống. Trên tấm đoạn cũng thêu một bông mẫu đơn đen. Thị hỏi :
- Cái đó chẳng còn là gì đây ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Nhưng tấm đoạn này không phải là tấm kia .
Tiết Băng hỏi :
- Công tử nói vậy thì ra gã đã đánh tráo hay sao ?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Cô nương cứ nhìn kỹ sẽ nhận ra hai tấm đoạn có chỗ bất đồng .
Chỗ bất đồng tuy không rõ rệt, nhưng qua? nhiên là tấm khác .
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chắc gã đã đến hỏi Kim Cửu Linh cho biết rõ hình thù tấm đoạn rồi tự mình chuẩn bị thêu một tấm khác đem lại đánh tráo .
Tiết Băng thở dài nói :
- Thủ pháp gã thật ghê gớm, qua? không hổ là vua ăn cắp. Tiện thiếp vừa rồi vẫn dòm ngó không thấy gã động thủ động cước gì hết .
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Gã cho là tại hạ cũng không nhìn thấy và không biết gã đánh tráo .
Tiết Băng nói :
- Tấm đoạn này công tử đã coi đi coi lại nhiều lần, bây giờ thấy chưa bị mất cắp thì cứ bỏ đó, chứ không mỗi lúc một giở ra coi .
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Vì thế gã mới tạm thời cho là tại hạ không biết gã đánh tráo .
Tiết Băng nói :
- Bây giờ gã đã đạt mục đích tất đem cái đó giao cho người kia .
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Dĩ nhiên gã phải đi phúc trình .
Chương trước | Chương sau