Tuy thế, thái độ của Sở Sở rất nghiêm túc, nàng nói:
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Công tử đi tìm La Sát bài, mà chưa chắc được gì. Bọn thiếp cũng đi tìm La Sát bài, so về thực lực thì điều kiện của bọn thiếp trội hơn công tử nhiều. Nếu công tử bằng lòng, bọn thiếp sẽ giốc toàn lực trợ giúp.
Sở Sở chỉ chiếc rương chứa đầy vàng bạc nằm dưới đất:
- Cỡ rương này, trên xe bọn thiếp hãy còn mười hai cái, mà Lý Hà không thể nào biết được Giả Lạc Sơn đã chết, cũng chưa bao giờ thấy mặt thật của hắn, cho nên ...
Lục Tiểu Phụng tiếp lời:
- Cho nên ta nếu giả mạo Giả Lạc Sơn, dùng mớ vàng này đi mua La Sát bài trong tay Lý Hà, thật dễ như trở bàn tay, chẳng phí chút sức lực nào.
- Ðúng vậy, công tử quả là người thông minh!
- Nhưng ta vẫn không hiểu làm như vậy các vị có lợi gì ?
Sở Sở trầm ngâm giây lát rồi đáp:
- Bởi vì bọn thiếp không muốn cho người khác biết Giả Lạc Sơn bị bọn thiếp giết chết.
- Các vị sợ con cháu y đến báo thù à ?
Sở Sở mỉm cười:
- Chẳng có ai báo thù cho hắn đâu, chẳng qua ...
- Chẳng qua y là một người có nhiều tiền, để lại di sản không ít, nếu người ngoài biết y chết rồi, thì kẻ giết y khó mà giữ lại tài sản của y. Các vị không nắm chắc có thể giết chết ta để bịt miệng, lại sợ bí mật này bị lộ ra ngoài, nên chỉ có cách là dụ ta.
Sở Sở chớp mắt:
- Công tử không bằng lòng điều kiện này sao ?
- Chỉ rất tiếc người có mắt không chỉ riêng ta, kẻ có miệng không chỉ riêng ta.
- Trong phòng này toàn là người trong cuộc bọn thiếp, chỉ có Tư Không đại hiệp ...
Tư Không Trích Tinh xen vào:
- Ta không phải đại hiệp, ta là đại thâu.
Sở Sở nói:
- Tư Không đại thâu là hảo bằng hữu của Lục công tử, Lục công tử bằng lòng, thì Tư Không đại thâu chắc chắn sẽ không tiết lộ bí mật.
- Ta không phải bạn tốt của Lục Tiểu Phụng, bất cứ lúc nào ta cũng có thể bán rẻ hắn, chẳng qua ta không thích vướng chuyện phiền phức, nhất là loại phiền phức này, cho nên ...
- Cho nên Tư Không đại thâu cũng đồng ý rồi.
- Nhưng mà ta có điều kiện.
Sở Sở liếc nhìn Tư Không Trích Tinh:
- Ðiều kiện gì ? Chẳng lẽ Tư Không đại thâu muốn thiếp cùng qua đêm sao ?
Tư Không Trích Tinh phá cười lớn:
- Người như cô nương mà ngủ bên cạnh ta, ta mà đang ngủ cũng bị sợ quá mà thức giấc. Ta chỉ muốn là khi nắm được La Sát bài trong tay, hãy tha cho bốn nữ nhân kia.
- Là bọn Lý Hà bốn người đó chăng ?
- Phải.
Sở Sở lại chớp chớp mắt, hỏi:
- Tại sao Tư Không đại thâu lại quan tâm đến các nữ nhân đó ? Họ có ngủ chung với đại thâu rồi sao ?
Tư Không Trích Tinh nhìn Sở Sở, cười gượng lắc đầu:
- Cô nương xem ra ngoan hiền, mà sao nói câu nào câu nấy sống sượng vậy ?
Sở Sở làm duyên:
- Bởi vì mỗi lần thiếp nói chuyện, đều cảm thấy cần phải có gì đặc biệt kích thích.
Tư Không Trích Tinh than dài:
- Ta chỉ muốn hỏi, cô nương có chịu điều kiện của ta chăng ?
- Thiếp dĩ nhiên chấp nhận.
Tư Không Trích Tinh lập tức đứng dậy, quay sang vẫy tay với Lục Tiểu Phụng:
- Ta đi đây.
Lục Tiểu Phụng kêu lên:
- Còn y phục của ta đâu ?
- Trong phòng có một nữ nhân như vậy, ngươi còn đòi y phục để làm gì ? Tự nhiên sao ngươi hóa ra đần độn vậy ?
Tư Không Trích Tinh cười lớn, nói chưa dứt câu đã phóng qua cửa sổ, trong chớp mắt đã nghe tiếng cười văng vẳng ngoài xa hơn hai chục trượng.
Trong phòng không biết từ lúc nào chỉ còn lại hai người, Lục Tiểu Phụng trên giường, Sở Sở đứng đầu giường. Nàng tỏ vẻ rất ngoan, rất dịu dàng, bỗng nhiên hỏi một câu khiến ai cũng giựt mình:
- Công tử có muốn thiếp cùng ngủ chung không ?
- Muốn!
Lục Tiểu Phụng trả lời ngay không chớp mắt.
Sở Sở hé miệng cười, nói nhỏ:
- Vậy thì công tử cứ từ từ nằm đó mà muốn nhé!
Nói xong nàng quay lưng bỏ đi, ra đến cửa mới vẩy tay bảo:
- Hẹn mai gặp.
"Bình" một tiếng, cửa phòng đóng ập lại.
Lục Tiểu Phụng giương to mắt nhìn lên trần nhà, nghĩ thầm:
- Tại sao ta cứ gặp toàn những người kỳ quái, những chuyện lạ lùng hoài ?
Chương trước | Chương sau