Mỹ phụ trung niên lại nói:
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Không sai, ta là Giả Lạc Sơn, chính là Thiết Diện Long Vương năm xưa, nay là Giang Nam Thiện Sĩ.
Vừa nói đến mấy chữ "Giả Lạc Sơn", vẻ phong lưu ủy mị trên mặt y chợt biến thành nét lạnh băng; thốt ra bốn chữ "Thiết Diện Long Vương", mắt y lóe lên ánh sắc như dao. Nói xong cả câu thì y như biến ra một người hoàn toàn khác. Y phục dung mạo của y vẫn như trước, nhưng phong cách hoàn toàn biến đổi, trở nên giống như một lưỡi kiếm bén đã xuất khỏi vỏ. Lục Tiểu Phụng cơ hồ cảm thấy được sát khí của y.
Giả Lạc Sơn nhìn Lục Tiểu Phụng một lúc rồi hỏi:
- Nhưng ta nghĩ không hiểu ngươi làm sao đoán ra được ?
Lục Tiểu Phụng mỉm cười:
- Là nhờ cô nương này.
Chàng nhìn nàng Sở Sở đáng yêu, như đang chiêm ngưỡng nét quyến rủ của nàng.
Trong mắt Giả Lạc Sơn toát ra những hồ nghi và giận dữ:
- Nhờ Sở Sở ? Là nàng ấy ám thị cho ngươi à ?
Nhìn vẻ mặt Giả Lạc Sơn, Lục Tiểu Phụng càng cười thoải mái:
- Các hạ muốn nghĩ như thế cũng chẳng sao, bởi vì nếu không có nàng ấy ở đây, thì nhất định ta sẽ không bao giờ đoán ra các hạ là Giả Lạc Sơn.
Bàn tay Giả Lạc Sơn đang đỡ Sở Sở đột nhiên nắm chặt, làm Sở Sở lộ vẻ đau đớn. Lục Tiểu Phụng than thầm trong tâm, đến ngay lúc này chàng mới xác định được mối liên hệ giữa hai người: một bên là lão hồ ly độc ác hẹp hòi, một bên là chú thỏ con hiền lành xinh xắn.
Chàng không nỡ thấy nàng đau thêm, nên lập tức giải thích:
- Một cô gái như vầy, đi đến đâu cũng sẽ có nam nhân ngắm hoài. Thế nhưng các nam nhân trong phòng này lại chẳng để ý cô ta, thậm chí nhìn lén cũng không dám. Nữ nhân phần đông thích được các nam nhân ngắm nghía, mà bọn họ không dám nhìn Sở Sở, dĩ nhiên không phải vì sợ nàng giận, mà là sợ các hạ, bởi thế ...
- Bởi thế sao ?
- Bởi thế ta tự hỏi, những gã đàn ông trong này đều chẳng phải hạng dễ day vào, tại sao tất cả lại sợ các hạ ? Hay các hạ chính là Giả Lạc Sơn giết người không chớp mắt ?
Giả Lạc Sơn bỗng cười lớn:
- Ðược lắm, phán đoán rất hay, nói rất hay!
- Các hạ vốn đến đây không phải để nghe ta kể chuyện, mà để ngắm xem ta là một người như thế nào, bây giờ xem qua rồi, các hạ thấy ra sao ?
- Ngươi là một người thông minh, chẳng những thông minh, mà còn có ý chí kiên cường. Bất luận chuyện gì cũng khó mà lung lạc được ngươi. Ngươi là một hảo bằng hữu, nhưng cũng là một đối thủ đáng sợ.
Giả Lạc Sơn nhìn Lục Tiểu Phụng chăm chăm bằng một ánh mắt sắc như dao:
- Chỉ rất tiếc ngươi không phải là bằng hữu của ta, cho nên ngươi chỉ có nước chết mà thôi!
- Chỉ có một đường là chết ?
- Ngươi phải chết!
Ðêm đã khuya, gió càng thêm lạnh.
Người áo đen vẫn sừng sững đứng đó như cây nêu, lão già tóc bạc trắng lại móc từ trong áo ra một cái dũa nhỏ để dũa móng tay. Kẻ móc ngược thân mình từ nóc nhà chẳng biết lúc nào đã tuột xuống đất, mà chẳng gây ra tiếng động nào cả.
Giả Lạc Sơn lên tiếng:
- Ngươi quả là không nhìn lầm, ba người này đúng là chẳng phải dễ đối phó. Lúc nãy ngươi tuy chận được một kiếm sát thủ của lão tam, một chưởng mãn thiên hoa vũ của lão nhị, nhưng bây giờ thêm lão đại nữa thì khác xa lúc nãy rồi.
Lục Tiểu Phụng nhìn sang lão già tóc bạc phơ, hỏi:
- Lão đại là lão trượng ?
Lão già tóc trắng cười nhạt một tiếng, chìa bàn tay ra, chiếc móng tay dài ba tấc trên ngón tay giữa cuộn vòng lại, tưởng như rất mềm. Ðột nhiên móng tay lão búng ra, chỉ nghe "vù" một tiếng như gió bay vèo qua, lớp giấy dán cửa sổ cách lão bảy, tám thước đã bị chỉ phong của lão đục lủng một lỗ nhỏ. Móng tay này nếu quả thực điểm phải thân người, không biết hậu quả tới đâu ?
Lục Tiểu Phụng buột miệng khen:
- Hay, hay quá! Một phát Ðàn Chỉ thần thông, quả không hổ là Hoa Sơn tuyệt kỷ.
Lão già lạnh lùng đáp:
- Nhãn lực ngươi cũng không đến nỗi tệ.
Lục Tiểu Phụng thở ra:
- Sát Thủ Kiếm phái Không Ðộng, Mãn Thiên Hoa Vũ của đệ tử Tân Thập Nương, lại thêm Ðàn Chỉ Thần Thông của Hoa Sơn, xem ra hôm nay ta chỉ còn có tử lộ mà thôi!
Tư Không Trích Tinh bỗng cười bảo:
- Người khác nói ngươi có nhãn lực khá, theo ta thì mắt ngươi chẳng tinh chút nào.
- Sao vậy ?
- Ngươi chỉ nhìn thấy lai lịch võ công của ba người kia, nhưng lại quên mất trong phòng này còn có hai tay đáng sợ khác.
- Ta không có quên.
- Ngươi không kể luôn ta sao ?
- Ta không kể ngươi, bởi vì trong mắt ta, ngươi chẳng những không đáng sợ chút nào, mà còn đáng yêu nữa.
Tư Không Trích Tinh mỉm cười.
- Ngươi không ngờ ta lại nói ngươi đáng yêu.
- Ta cũng không ngờ ngươi có thể nhìn ra chỗ đáng sợ của Sở Sở cô nương.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
- Ta thấy nàng rất khả ái mà.
Khả ái, cũng có thể là đáng sợ chăng ?
Tư Không Trích Tinh lại nói:
- Có một câu nói chắc chắn ngươi chưa nghe qua: sở sở mê nhân, đoạt mạng truy hồn.
Lục Tiểu Phụng quay qua nhìn Sở Sở, lắc đầu bảo:
- Ta thực không tin cô nương có bản lãnh truy hồn đoạt mạng.
Sở Sở cười nụ:
- Thiếp cũng không tin.
Nụ cười của Sở Sở như hoa xuân chớm hé, giọng nói của nàng tựa hoàng oanh buổi sáng sớm, thế nhưng tay của nàng còn độc hơn rắn! Nụ cười chưa tắt, Sở Sở đã xuất thủ, chỉ thấy ánh kim quang xẹt thẳng vào yết hầu của Lục Tiểu Phụng. Vũ khí của nàng chính là chiếc kim thoa cài trên tóc.
Lục Tiểu Phụng đã đưa tay chuẩn bị kẹp lấy cây trâm, bỗng lập tức thu về, vì ngay lúc ánh kim quang lóe lên, chàng chợt phát hiện ra trên thân kim thoa có đính vô số gai nhọn nhỏ xíu, mảnh như lông trâu. Chàng mà đưa tay ra kẹp thì chiếc kim thoa sẽ gãy hai, nhưng những mũi gai nhọn kia chắc chắn sẽ đâm vào tay, mà gai dĩ nhiên sẽ có tẩm chất độc.
Lục Tiểu Phụng rút tay về, nghiêng người vừa kịp né tránh kim thoa bay sát ngang cổ họng. Sở Sở xoay cổ tay, vung ra một chiếc kim thoa khác. Thoa vừa ngắn vừa nhỏ, nên nàng biến chiêu cực nhanh, trong chớp mắt đã sử đến hai mươi bảy chiêu, chiêu nào cũng đâm vào chỗ trọng yếu, khó tránh.
Cây kim thoa của Sở Sở cũng đáng sợ chẳng kém một vũ khí thực thụ. Chỉ rất tiếc đối thủ của nàng là Lục Tiểu Phụng. Nàng xuất thủ đã nhanh, Lục Tiểu Phụng tránh né càng lẹ hơn. Sở Sở xuất hai mươi bảy chiêu, Lục Tiểu Phụng tránh được hai mươi sáu chiêu, đột nhiên trở tay nắm lấy cổ tay Sở Sở. Chàng không nỡ bẻ gãy tay nàng chỉ nắm nhẹ mà thôi.
Sở Sở quay mình tung cước đá vào hạ bộ Lục Tiểu Phụng. Một cô gái không nên sử dụng chiêu thức này, thực không ngờ trông dáng yểu điệu khả ái như thế, mà vị cô nương này không từ chiêu thức độc địa nào.
Rất may Lục Tiểu Phụng như đoán biết được, khi tay Sở Sở vừa xoay ngang, cũng là cùng lúc nàng tung cước, chàng liền vung tay ném thân người Sở Sở lộn một vòng trên không, rơi đúng vào lòng Giả Lạc Sơn.
Giả Lạc Sơn nhíu mày hỏi:
- Nàng có bị thương chỗ nào không ?
Câu hỏi tỏ vẻ lo lắng quan tâm. Sở Sở lắc đầu, từ từ ngồi dậy, bỗng nhiên trở tay đâm kim thoa xuyên lồng ngực Giả Lạc Sơn. Thật là một chưởng trí mạng không ai ngờ!
Giả Lạc Sơn vẫn còn đủ sức đưa tay nắm cổ Sở Sở. Nàng sợ tái mặt, trong cổ họng phát ra tiếng "ặc ặc". Giả Lạc Sơn bóp chặt tay, cười gằn:
- Tiện nhân, ta bắt ngươi ...
Nói chưa dứt lời, "vù" một tiếng, một cái móng tay dài ba tấc đã điểm vào huyệt Ngọc Sơ phía sau đầu của y. Ðây cũng là một đòn trí mạng. Giả Lạc Sơn buông tay, quay người gầm lên, nhào đến lão già tóc bạc trắng. Nhưng y vừa quay lại, có mười ba đạo hàn tinh xé gió bay đến cắm vào lưng, một đường kiếm trắng bạc nhanh như chớp đâm vào hông.
Cả bốn người vừa xuất thủ xong, lập tức lui vào một góc phòng. Máu tươi phun ra, Giả Lạc Sơn vẫn chưa ngã xuống, gương mặt vốn rất đẹp của y co dúm lại, mắt trợn trừng, nhìn trân trân bốn người, lạc giọng nói:
- Các ngươi ... cái ngươi tại sao ...
Người áo đen nắm chặc kiếm, mu bàn tay nổi gân xanh, các ngón tay nắm chặt quá đến trắng bệch, mà người không ngớt run rẫy, lão già và tay phóng ám khí cũng thế. Họ không nói được câu nào.
Người lên tiếng lại là Sở Sở. Nàng nghiến răng cười nhạt nói:
- Ngươi tự biết lấy tại sao chúng ta làm như vậy.
- Ta ... ta không hiểu ...
Giả Lạc Sơn thều thào, đến chữ thứ tư chỉ còn hơi chẳng còn tiếng nữa. Y không hiểu, chết đi vẫn không hiểu.
Ánh đèn dần dần tối bớt. Trong phòng không có một tiếng động, đến tiếng thở và tiếng tim đập dường như cũng ngưng lại. Giả Lạc Sơn đã ngã xuống giữa vũng máu của chính mình. Y đến bất ngờ, chết càng bất ngờ hơn.
Lục Tiểu Phụng từ từ thả lỏng tay, mới hay lòng bàn tay mình đổ mồ hôi.
Sở Sở quay sang đối diện với Lục Tiểu Phụng:
- Công tử hẳn không ngờ bọn thiếp dám giết hắn.
Lục Tiểu Phụng thừa nhận.
- Công tử chắc cũng không biết tại sao bọn thiếp muốn giết hắn ?
Lục Tiểu Phụng không đáp, nhưng đoán là cái gì ép buộc thì sẽ tạo nên bi kịch. Chàng không nói vì muốn nghe Sở Sở kể ra.
Sở Sở lộ vẻ vừa đau khổ vừa căm giận:
- Hắn dùng bạo lực cưỡng chiếm thiếp, biến thiếp thành món đồ chơi của hắn, lại nắm được nhược điểm của ba người họ, ép họ làm nô tài cho hắn. Bọn thiếp muốn giết hắn từ lâu, nhưng chưa có cơ hội.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Vậy lần này hóa ra ta giúp các vị có cơ hội sao ?
Sở Sở gật đầu:
- Bởi vậy bọn thiếp rất đội ơn công tử, chẳng những thế bọn thiếp muốn báo đáp công tử.
Lục Tiểu Phụng bật cười. Chữ báo đáp do một nữ nhân thốt ra, thường có ý khác.
Chương trước | Chương sau