Vào lúc trước và sau hoàng hôn, tiệm tạp hóa của Vương Đại Nhãn có rất nhiều người, bởi vì nơi đây không những bán đủ các thứ các dạng đồ thường dùng, còn có bán đồ ướp muối và bán rượu.
Dưới một cái mái làm bằng cỏ tranh phía ngoài tiệm, còn bày ra ba cái bàn vuông, bảy, tám cái ghế dài. Mọi người ngồi xuống, tay trái cầm đầu vịt, một miếng đậu hủ khô, tay phải cầm ly rượu. Nói trên trời dưới đất, nói tào lao một hồi, ngày tháng không ra gì cũng qua hết thoải mái.
Đấy chính là những phút giây hoan lạc trong ngày của cái tiểu trấn này.
Vương Đại Nhãn là một người chủ rất ân cần với khách hàng, lúc nào cũng hỷ hả qua lại mọi người.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Không những mọi người là khách hàng của y, họ còn là bạn bè thân thiết của y.
Nhưng người thấy y lần đầu tiên mà không bị giật nãy cả mình lên thì không nhiều lắm.
Vương Đại Nhãn vừa cao vừa lớn, vừa thô, vừa mập, không những vậy còn là một người gù lưng. Con mắt bên trái của y xem ra cũng không có gì khác biệt với người thường, nhưng con mắt bên phải, giống như một cái trứng gà lồi ra khỏi tròng mắt.
Về sau có người hỏi Lục Tiểu Phụng:
- Ông gặp y lần dầu tiên có cảm giác ra sao?
Lục Tiểu Phụng có cảm giác:
- Lúc đó, tôi chỉ thấy y buồn cười, buồn cười đến độ hiếm thấy trên thế gian, có điều chờ đến lúc y nói chuyện với tôi được nửa tiếng đồng hồ, tôi đã quên mất tiêu.
Sau đó Lục Tiểu Phụng lại bổ sung thêm một câu:
- Do đó y mới lấy được một người đàn bà phong tao, ai thấy cũng muốn lên nằm chung một giường.
Phía sau tiệm tạp hóa có một căn nhà gỗ nhỏ, vốn là để chất củi, bây giờ lại bày ra một cái giường, trên đó còn trải một tấm vải giường màu trắng, ít ra cũng từng là một chiếc khăn trải giường màu trắng.
Tại đầu giường, còn gắn một tấm giấy màu đỏ, đề mấy chữ:
- Tá túc, một người năm mươi đồng một đêm.
- Hai người tám mươi đồng một đêm.
Bà chủ đang ngoe nguẩy mông dẫn Lục Tiểu Phụng lại nơi đó, cười tít mắt nhìn miết vào Lục Tiểu Phụng.
- Lục công tử, thiếp nghe lão gia Vương bát đản có nói qua, công tử họ Lục.
- Vâng, tại hạ họ Lục.
- Lục công tử, gã ăn này con kia đem công tử lại đây thật là đúng chỗ quá thôi.
Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên bật cười, chàng nhìn tấm giấy đỏ đề giá tiền cười nói:
- Nhưng tại hạ tưởng lại nhầm chỗ đấy chứ, đến nơi đây thấy giá tiền các người, tại hạ ngỡ mình lọt vào hắc điếm.
- Lục công tử, ông sai rồi đấy, nơi đây không những lo ăn lo uống, mà còn hầu hạ ông rất chu đáo, giá tiền như vậy ông còn nói đắt sao?
Lục Tiểu Phụng nhìn chiếc giường xem ra lúc nào cũng có thể sập xuống, tấm khăn trải giường vừa vàng vừa xám vừa đen, thật không biết ra màu gì đó, mà cười khổ:
- Bất kể ra sao, ngủ trên cái giường như thế này, dù mỗi ngày phải trả năm chục đồng, mình cũng thấy có vẻ giống một kẻ ngơ ngơ.
Bà chủ vô tình hay hữu ý, lấy ngón tay thật xinh xắn không ngờ, chỉ vào hai chữ "hai người" trên bảng giá.
Cặp mắt đa tình nhìn mềm như tơ:
- Nếu như nói rằng, thiếp muốn công tử bỏ ra tám mươi đồng thì sao?
Lục Tiểu Phụng nhìn vào mắt bà ta, thở ra một hơi nhẹ, trong tình huống này, dù có bỏ ra tám mươi đồng cũng là đáng. Lục Tiểu Phụng nói:
- Chỉ tiếc là...
Bà chủ hỏi dồn:
- Tiếc là sao?
Lục Tiểu Phụng không trả lời, cũng không mở miệng, bà chủ nhìn lom lom vào chàng, cặp mắt đang mềm như tơ kia, bỗng nhiên trừng mắt hẳn lên.
- Lục công tử, có một câu thiếp thật tình không nên hỏi, nhưng trong bụng nhịn không nổi muốn hỏi.
- Vậy thì phu nhân cứ hỏi cho.
- Cỡ một nơi tồi tệ như thế này của chúng tôi, một nhân vật như công tử làm sao lại tìm đường lại đây làm gì?
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Vậy thì thông thường một nhân vật ra sao mới tìm lại chốn này?
Bà chủ đáp:
- Thông thường chỉ có hai hạng người. Một hạng là ham tài, nhất định cho là quanh đây quả thật có kho tàng, muốn tìm để phát tài, hạng người này chúng tôi rất hoan nghênh. Bởi vì tuy bọn họ không phát tài lớn, thì chúng tôi cũng phát tài nhỏ.
Bà ta thở ra:
- Tiếc là, mấy năm sau này, hạng người này càng lúc càng ít đi.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Còn hạng người thứ hai?
Bà chủ nhìn chàng lom lom:
- Hạng thứ hai, chính là những người bị truy nã không còn đường nào đi. Bị quan phủ truy nã, bị cừu địch truy nã, truy không còn đường chạy, mới chạy lại đây trốn tạm một thời gian.
Lục Tiểu Phụng cũng đang nhìn lom lom vào bà ta:
- Phu nhân xem tại hạ có giống hạng người ấy không?
Bà chủ lại thở ra:
- Thiếp xem công tử ... à... công tử chẳng giống hạng nào cả, nhưng nhìn kỹ lại một chút, hạng nào công tử cũng giống.
Lục Tiểu Phụng lại nhìn bà ta từø đầu đến chân, từ chân lên đầu, nhìn lên nhìn xuống một hồi, vừa nhìn vừa lắc đầu, còn đưa tay vân vê hai hàng ria mép như lông mày kia.
- Phu nhân, tại hạ biết phu nhân rất hiểu đàn ông, nhưng lần này phu nhân nhìn lầm tại hạ rồi.
- Sao?
- Bất kể tại hạ thuộc hạng người nào trong hai hạng của phu nhân, chỉ cần tại hạ là một trong hai, thì bây giờ tại hạ sẽ biến thành hạng người thứ ba.
Bà chủ hỏi:
- Hạng thứ ba ? Công tử nói hạng người thứ ba là hạng người như thế nào?
- Hạng thứ ba đương nhiên cũng là hạng tội phạm.
Bà chủ hỏi:
- Bọn họ thông thường phạm tội gì?
Lục Tiểu Phụng cố ý không nhìn gì khác trên người bà ta, cứ lom lom nhìn vào hai cái đùi.
- Phu nhân đoán thử ?
Lục Tiểu Phụng cố ý vừa hỏi vừa tít mắt lại.
- Phu nhân đoán thử xem họ phạm tội gì ?
Gương mặt bà chủ xem ra hình như muốn đỏ lên, thậm chí còn ra chiều không nhịn nổi đi khép hai cái đùi vừa dài vừa thô vừa rắn chắc vừa thuôn lại.
- Hạng người đó thiếp không ham.
Ánh mắt bà ta lại mềm như tơ:
- Thiếp tin là công tử không phải hạng người đó.
Đa số đàn ông đều biết rằng, lời nói của đa số đàn bà đi ngược lại với những gì họ nghĩ trong bụng. Bọn họ nói không ham, không chừng chính là ham, không những vậy còn ham dữ tợn.
Lục Tiểu Phụng đương nhiên không phải là người không hiểu tâm lý đàn bà, nếu nói chàng không hiểu một người muốn biểu đạt điều gì đó với chàng, bạn bè của chàng có chết cũng không tin.
Nhưng bây giờ chàng lại ra vẻ không hiểu điều gì cả, không những vậy, thần tình còn biến thành ra vẻ nghiêm trang.
- Hạng người đó tôi cũng không thích, đương nhiên tại hạ nhất định không phải là hạng người đó.
- Sao?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Tại hạ lại đây, chẳng qua là đi tìm một người bạn... một người bạn ham tài.
Bà chủ hỏi:
- Công tử cũng có bạn bè ham tài?
Lục Tiểu Phụng đáp:
- Ai cũng đều ham phát tài, đương nhiên tại hạ cũng có bạn bè ham tài, có ai không muốn phát tài ? Tại hạ có người bạn, cũng từng nghe truyền thuyết nơi đây có bảo tàng, mượn tôi năm trăm lượng bạc làm lộ phí, không ngờ, y đến đây, bỗng mất tăm mất dạng.
- Công tử đến đây để tìm y?
- Tại hạ không những đến tìm y mà còn muốn đòi lại năm trăm lượng bạc.
Lục Tiểu Phụng lại đi ngắm hai cái đùi của bà chủ.
- Có năm trăm lượng bạc thì dù ngủ giá "hai người", cũng ngủ được cả mấy trăm ngày.
Bà chủ bỗng nhiên quay ngoắt người đi ra không thèm quay đầu lại, hình như ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn Lục Tiểu Phụng lấy một con mắt.
Lục Tiểu Phụng đang tính đuổi theo ra, bỗng nhiên phát hiện có một con mắt to thật to đang nhìn chàng.
o O o
Nếu không nhìn vào người của Vương Đại Nhãn, chỉ nhìn cái cách lễ mạo, và giọng nói của y, bất cứ ai cũng cảm thấy y là một người quân tử hòa khí trên hết.
Vương Đại Nhãn nói:
- Lục công tử, ta biết công tử lại tìm ai rồi. Người bạn công tử đi tìm, có phải họ
Liễu, Liễu đại hiệp?
Chương trước | Chương sau