80s toys - Atari. I still have
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 36 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 3 - Đồng thuyền tương trợ

↓↓

Chàng lại cười cười nói :

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Trên đời này, người không thèm mặt mũi nhiều lắm, nhưng còn chưa có ai làm được một cách triệt để như ông vậy.


Ánh mắt của Câu Hồn sứ giả phảng phất như đang tóe lửa lên, y bỗng lấy cây trâm bằng gỗ màu đen trên đầu xuống, đâm lại Lục Tiểu Phụng.


Lối xuất thủ của y xem ra không kỳ lạ đột ngột gì, chiêu thức cũng không có gì biến hóa, nhưng thật tình nhanh quá, nhanh đến mức không tưởng tượng được.


Lục Tiểu Phụng không kịp thoái lui cũng không kịp tránh né, chàng đành phải thò tay ra, dùng hai ngón tay kẹp một cái!


Đấy là môn tuyệt kỹ vô song thiên hạ, vạn lần không trật một, nhưng lần này lại bị trật qua một bên.


Một cái trâm bằng gỗ bình thường, hình như bỗng biến ra hai cây, đâm tới cặp mắt chàng như điện xẹt.


Nếu ở trên mặt đất bằng phẳng, chiêu đó chàng cũng không phải là không tránh được, nhưng hiện tại dưới chân chàng không phải là đất liền rắn chắc tin cậy được, mà là sợi xích sắt trơn tuột không giữ được chân.


Người chàng né qua một cái, chân chàng đứng không vững nữa, thân hình chao đi, rớt xuống dưới, rớt suống vực thẳm sâu muôn trượng không thấy đáy kia.


Một khi đã rớt xuống, người sẽ biến thành tương.


Chàng không bị biến thành tương.


Câu Hồn sứ giả cúi đầu xuống nhìn, lập tức thấy một bàn chân đang móc vào dây xích sắt, người của Lục Tiểu Phụng như một con cá đang treo trên cần câu, dao qua dao lại trong gió.


Chàng có vẻ không màng gì cả, ngược lại còn cảm thấy thú vị, còn ca lên :


- Dao a dao


(Đu đưa)


Dao đáo ngoại bà kiều


(Đu đưa đến nhà bà ngoại)


Ngoại bà khiếu ngã hão bão bão...


(Bà ngoại nói tôi ngoan lắm)


Chàng không hát hết bài, bởi vì chàng quên mất khúc sau.


Câu Hồn sứ giả nói :


- Xem ra ngươi quả thật là Lục Tiểu Phụng.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Hiện tại tuy còn là Lục Tiểu Phụng, đợi lát nữa không chừng sẽ biến thành một đống thịt bầy nhầy.


Câu Hồn sứ giả hỏi :


- Ngươi không sợ chết thật sao?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Giả đấy.


Vù lên một tiếng, người của chàng bỗng như chong chóng xoay một vòng, lại đứng trên xích sắt yên ổn như thường, chàng mỉm cười nói :


- Xem ra ông cũng không muốn tôi chết thật.


Câu Hồn sứ giả lạnh lùng nói :


- Ta chỉ bất quá muốn ngươi biết một chuyện.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Chuyện gì?


Ánh mắt của Câu Hồn sứ giả như thiêu đốt lên, y nói từng tiếng một :


- Ta muốn ngươi biết, Tây Môn Xuy Tuyết chưa chắc là tay kiếm nhanh nhất thiên hạ vô song đâu, ta còn nhanh hơn hắn.


Lần này không thấy Lục Tiểu Phụng đùa cợt nữa, ánh mắt chàng bỗng lộ ra một nét biểu tình thật kỳ quái, chàng nhìn y đăm đăm hỏi :


- Rốt cuộc ông là ai?


Câu Hồn sứ giả nói :


- Là người không thèm có mặt mũi.


Y không thèm mặt mũi, cũng không có mặt mũi, dĩ nhiên trên mặt chẳng có tí biểu tình gì, nhưng giọng nói của y phảng phất đầy vẻ bi phẫn không sao tả xiết.


Lục Tiểu Phụng còn muốn hỏi thêm, người của y đã bay lên như con chim én, chớp mắt đã biến vào trong đám mây trắng.


Mây trắng lững lờ, Lục Tiểu Phụng đứng đó như si như ngốc một hồi, không biết chàng đang nghĩ gì.


Một hồi thật lâu, chàng mới bước tới, rốt cuộc rồi cũng qua tới bờ bên kia, vách núi phía trước có hai cây gậy trúc buộc một sợi dây đỏ vắt ngang qua trước mặt chàng, đằng xa có một người đang lạnh lùng nói :


- Xông qua sợi dây sinh tử này, ngươi là một người đã chết.


Giọng nói lạnh lẻo như một lưỡi đao :


- Vì vậy tốt nhất ngươi nên suy nghĩ, đi qua hay trở về?


Trong lòng của Lục Tiểu Phụng cũng đang tự hỏi :


- Đi qua hay quay đầu về?


Đi qua là trở thành người chết, quay đầu về chỉ sợ cũng là con đường chết.


Sợi dây đỏ đó tuy đụng là đứt, nhưng thế gian này có mấy người muốn xông qua?


Lục Tiểu Phụng bỗng bật cười :


- Có lúc tôi cứ muốn chết cho rồi lại chết không được, không ngờ hôm nay lại chết dễ dàng như vậy.


Chàng mỉm cười, nhẹ nhàng bước qua, bước vào một thế giới trước giờ chàng chưa hề nằm mộng qua bao giờ.


Bước vào thế giới của người chết.


Đưa mắt nhìn quanh, một khoảng trống mông lung, không thấy gì cả, ngay cả Câu Hồn sứ giả cũng không biết đã đi đâu mất.


Độc Cô Mỹ cũng không biết đã đi đâu.


Nơi đây rốt cuộc là chỗ nào?


Không lẽ mình đã là người chết thật rồi sao?


Lục Tiểu Phụng ưỡn ngực lên, bước mạnh dạn về phía trước, miệng chàng lại cất tiếng hát bài đồng ca :


- Muội muội bội trước nê oa oa


Tẩu đáo hoa viên...


Còn chưa hát hết câu này, bỗng nghe bên cạnh có người đang cất tiếng rên rỉ :


- Cầu xin nhà ông, tha cho tôi làm phúc...


Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Về lại thiên đường

Về lại thiên đường

Tháng ba. Hoa gạo như những ngọn đèn thắp rực cả thung lũng. Từ trên núi cao nhìn

24-06-2016
Me hài ola ngày 25-06-2016

Me hài ola ngày 25-06-2016

Trước đây bạn có những điều tuyệt vời không chỉ me hài ola mà còn nhiều thứ khác

25-06-2016
Hồng nhan bạc phận

Hồng nhan bạc phận

Chưa đầy 16 tuổi em đã rực rỡ như một bông hoa nở sớm. Em không giống các bạn trang

29-06-2016
Legging trên sofa

Legging trên sofa

Anh bảo có sự khác nhau không, giữa việc người ta yêu mình và xây dựng tương lai có

24-06-2016
Yêu đến chết

Yêu đến chết

Cô tự tử, nhưng đến Diêm Vương cũng từ chối cô. Dư luận không ngừng đả kích. Cô

27-06-2016
Chuyến Tàu Địa Ngục

Chuyến Tàu Địa Ngục

Nửa đêm, hướng về phía nhà ga Manhattan, một chuyến tàu chở tất cả các loại yêu ma

19-07-2016 29 chương