- Tôi đã nghe rồi, ý của ông tôi hiểu lắm, chỉ bất quá...
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Độc Cô Mỹ nói :
- Ngươi còn không chịu sao?
Lục Tiểu Phụng cười cười nói :
- Được kết bạn với một người lục thân bất nhận, tôi đã thỏa mãn lắm, tiếc là trước giờ tôi không có thói quen để bạn bè chết giùm.
Độc Cô Mỹ hỏi :
- Ngươi nhất định muốn đi?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi đi nhất định còn nhanh hơn ông.
Câu Hồn sứ giả lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt đầy vẻ chán ghét không sao nói được.
Y chán ghét tình bạn, chán ghét những chuyện đẹp đẽ trên đời, cũng như con dơi chán ghét ánh mặt trời.
Bỗng nhiên, có người ở xa gọi lại :
- Đem bọn họ vào, cả hai đều đem vào hết.
Tiếng gọi trong trẻo, vọng lại từ đám mây trắng, trong đám mây lại có một bóng người mặc y phục màu hồng nhạt xuất hiện, phảng phất cũng đang đứng lưng chừng trời, đang hướng về bên này vẫy vẫy tay.
- Ai nói muốn đem bọn họ vào hết?
- Lão đao bả tử.
Bốn chữ đó giống như một đạo bùa thiêng, bỗng đem Lục Tiểu Phụng đến một phương trời khác.
Không ai có thể đứng ở lưng chừng trong mây, cũng không ai có thể qua lại bằng gió.
Câu Hồn sứ giả cũng là người, không phải là quỷ hồn hư vô gì, làm sao y đến được?
Lục Tiểu Phụng bước tới rồi, mới thấy trong mây có một sợi dây xích sắt lớn, bắt ngang qua hai bên bờ vực.
Đấy chính là cây cầu của bọn họ.
Cây cầu bắt ngang từ cõi trần thế đi đến cõi U Linh.
Vách núi bên này, có một cái giỏ lớn bằng trúc, dùng ròng rọc để kéo.
Vách núi bên này cao hơn, mở cái nút thắt dây ra, giỏ tre bèn trượt qua bên đối diện.
Độc Cô Mỹ đã ngồi vào trong giỏ tre.
Câu Hồn sứ giả lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Phụng, lạnh lùng nói :
- Ngươi có muốn ngồi vào đó để đi qua không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi có chân.
Câu Hồn sứ giả nói :
- Nếu trượt chân rớt xuống, sẽ không còn chân nữa.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi nhìn ra được.
Câu Hồn sứ giả nói :
- Không những không còn hồn gì, ngay cả thi thể cũng chẳng còn gì, rớt xuống người sẽ tan nát như tương.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi nghĩ ra được.
Câu Hồn sứ giả nói :
- Dây xích sắt này rất trơn, gió trên núi rất mạnh, bất kể người khinh công có cao đến đâu, bước trên đó, đều rất có thể rớt xuống.
Lục Tiểu Phụng cười cười hỏi :
- Ông đã rớt xuống bao giờ chưa?
Câu Hồn sứ giả nói :
- Chưa.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ông thích tôi?
Câu Hồn sứ giả cười nhạt.
Lục Tiểu Phụng hững hờ nói :
- Nếu chưa rớt xuống đó, sao ông biết được tôi sẽ rớt xuống? Nếu ông không thích gì tôi, thì cần gì ông phải quan tâm tôi sống chết ra sao?
Câu Hồn sứ giả cười nhạt nói :
- Được, ngươi đi trước đi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ông muốn đi sau xem tôi té xuống?
Câu Hồn sứ giả nói :
- Cơ hội như vậy cũng nhiều lắm, trước giờ ta không muốn bị lỡ dịp.
Lục Tiểu Phụng lại cười cười nói :
- Nhưng lần này tôi bảo đảm ông nhất định sẽ bị thất vọng.
Xích sắt quả thật rất trơn, gió núi quả thật rất mạnh, người đi trên đó, cũng như đóm lửa lập lòe trong gió.
Đưa mắt nhìn qua, bốn bề đều là mây, phiêu phiêu dưởng dưởng, lững lững lờ lờ, cả trời đất hình như đang lững lờ trôi, muốn đi yên ổn trên đó, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Chuyện càng không dễ dàng, Lục Tiểu Phụng lại càng thích làm.
Chàng đi không nhanh, bởi vì nhanh dễ hơn chậm, chàng đi chầm chậm, như đang bước trên đại lộ bằng phẳng thênh thang.
Câu Hồn sứ giả đành phải chầm chậm đi theo sau.
Do đó Lục Tiểu Phụng càng cảm thấy khoan khoái.
Gió thổi qua đủng quần chàng, mây trắng từng mảng từng mảng bay qua trước mặt chàng, chàng bỗng thấy giữa khoảng trời đất này, thật không còn chuyện gì đáng làm cho mình phải phiền não, nếu có rớt xuống thật, chàng cũng không màng gì.
Giọng của chàng trước giờ vốn rất tệ, không những vậy, ngũ âm còn không đầy đủ, vì vậy qua chín tuổi chàng không bao giờ mở miệng ra ca hát bao giờ.
Bởi vì chàng chỉ biết hát đồng ca.
- Muội muội bội trước nê oa oa
Tẩu đáo hoa viên lai khán hoa...
Bỗng vù lên một tiếng, một trận gió từ đầu chàng vụt qua, một người đang đứng trước mặt chàng.
Một người không có mặt mũi.
Lục Tiểu Phụng bật cười :
- Tôi hát có hay không?
Câu Hồn sứ giả lạnh lùng nói :
- Đấy không phải là ca hát, đấy là lừa hí.
Lục Tiểu Phụng cười lớn nói :
- Thì ra ông cũng có lúc không chịu nổi, tốt, tốt lắm.
Chàng lại hát lên, giọng hát càng lớn.
- Oa oa khốc liễu khiếu ma ma
Thụ thượng tiểu điểu tiếu ha ha...
Câu Hồn sứ giả lạnh lùng nhìn chàng, đợi chàng hát xong, bỗng hỏi :
- Ngươi là Lục Tiểu Phụng?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Sao tôi vừa mới hát lên xong, ông lập tức nhận ngay ra tôi? Không lẽ giọng hát của tôi còn nổi danh hơn cả tôi sao?
Câu Hồn sứ giả nói :
- Ngươi quả thật là Lục Tiểu Phụng?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Trừ Lục Tiểu Phụng ra còn ai hát được hay như vậy?
Câu Hồn sứ giả hỏi :
- Ngươi biết ta là ai không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không.
Chương trước | Chương sau