The Soda Pop
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 6 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 3 - Đồng thuyền tương trợ

↓↓
Chạy trốn không ngơi nghỉ.


Bóng tối đã trùm lên. Trong bóng tối chỉ nghe có tiếng thở dốc, tiếng hai người đang thở dốc.


Tiếng động đã ngừng hẳn lại, hai người đã ngã xuống.


Bất kể mặt đất khô ráo cũng tốt, ướt nhẹp cũng tốt, bọn họ hoàn toàn không có lựa chọn.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nhất định phải nằm dài ra, dù lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết có để ngang trên cổ họng đi nữa, cũng phải nằm dài ra.


Hiện tại dù có dùng hết lực lượng trên đời này, cũng không cách nào làm bọn họ bước tới trước một bước.


Trong bóng tối nhìn tới, mỗi cách vài cây, lại có một điểm lân tinh đang lấp lánh.


Lân quang rất yếu, tuy trong bóng tối đen kịt đó, cũng phải chú ý lắm mới thấy được.


Chỉ cần có chút ít khoảng trời lộ ra, lân quang lập tức biến đi.


- Theo những điểm lân quang mà đi, sẽ ra khỏi được nơi đây?


- Ừ.


- Ông có chắc không?


- Ừ.


Độc Cô Mỹ tuy đã mệt ngất không nói được ra lời, nhưng lão còn không thể không trả lời, bởi vì lão biết Lục Tiểu Phụng sẽ cứ hỏi tiếp.


- Ta tuyệt đối chắc chắn.


Lão thở hổn hển nói :


- Bởi vì chỉ cần người nào có hiệp ước với bọn họ, bọn họ sẽ nhất định không bán đứng người đó.


- Bọn họ là ai?


Lục Tiểu Phụng quả nhiên lại hỏi :


- Có phải là người trong sơn trang không?


- Ừ.


- Sơn trang gì? Ở đâu?


Lục Tiểu Phụng còn đang hỏi :


- Ông đã có hiệp ước gì với họ?


Độc Cô Mỹ không trả lời, nghe tiếng hô hấp của lão, hình như lão đã ngủ rồi.


Bất kể lão đã ngủ hay chưa, hiển nhiên lão đã quyết tâm từ chối, không trả lời những câu hỏi đó.


Lục Tiểu Phụng hình như cũng thấy mình hỏi nhiều quá, chàng đã câm miệng lại, chàng muốn nhắm mắt ngủ một giấc.


Nhưng chàng không ngủ được.


Lân quang lấp lánh lúc gần lúc xa.


Cặp mắt của chàng đã quá mệt mỏi, ngay cả khoảng cách xa gần cũng không phân biệt được, tại sao chàng còn không ngủ được?


Chỉ có ở trong bóng tối tuyệt đối, mới nhận ra được những ám hiệu chỉ đường đó, nếu dùng đuốc soi, ngược lại sẽ không thấy gì cả, ban ngày lại càng nhìn không ra.


Điều đó chỉ sợ ngay cả Tây Môn Xuy Tuyết cũng không ngờ được, vì vậy, y sẽ nhất định không đi trong bóng tối đen kịt.


Có phải Độc Cô Mỹ thật tình đưa chàng lại sơn trang không?


Lão có hiệp ước, còn mình thì không, mình lại đó, bọn họ có chịu nhận mình hay không?


... Nơi đó có thật an toàn bí ẩn không? Ngay cả Tây Môn Xuy Tuyết cũng tìm không ra được sao?


... Tại sao nơi đó chỉ có người chết mới đến được?


Lục Tiểu Phụng không ngủ được, bởi vì trong lòng chàng đang có quá nhiều nút thắt không gỡ ra được, một nút thắt, một mê hoặc?


Bóng tối tuyệt đối, chính là yên tĩnh tuyệt đối.


Hô hấp của Độc Cô Mỹ cũng từ từ biến thành đều đều, trong bóng tối nghe ra thậm chí còn giống như âm nhạc :


- Muội muội bội trước nê oa oa


(Em bé cõng búp bê bằng đất sét)


Oa oa khốc liễu khiếu ma ma


(Búp bê khóc lóc đòi mẹ)


Thụ thượng đích tiểu điểu tiếu ha ha...


(Con chim nhỏ trên cây cười ha ha)


Không biết tại sao, Lục Tiểu Phụng lại từ tiếng hô hấp của lão già lục thân bất nhận này mà nhớ lại thời thơ ấu của mình.


Chính chàng cũng cảm thấy buồn cười, nhưng chàng cười không ra tiếng bởi vì chính ngay lúc đó, trong bóng tối bỗng nổi lên tiếng rú thê thảm.


Tiếp theo đó lại ầm lên một tiếng, thân người nào đó đã nảy lên, rồi lại rớt xuống nặng nề trên bùn đất.


- Phải ông không?


Lục Tiểu Phụng thất thanh hỏi.


Không ai trả lời.


Một hồi thật lâu, trong bóng tối mới có tiếng của Độc Cô Mỹ rên rỉ, hình như lão đã bị thụ thương.


Người nào đã ám toán lão trong bóng tối?


Lục Tiểu Phụng cảm thấy tim mình đập mạnh lên, cổ họng khô ran, lòng bàn tay ướt đẩm mồ hôi, trong bóng tối thò năm ngón tay không thấy này, chàng chẳng thấy được gì cả. Lại một hồi thật lâu nữa, mới nghe có tiếng Độc Cô Mỹ rên rỉ :


- Rắn... rắn độc.


Lục Tiểu Phụng thở phào ra một hơi :


- Sao ông biết đó là rắn độc?


Độc Cô Mỹ nói :


- Ta bị nó cắn chỗ đó, không thấy đau tí nào, chỉ thấy tê thôi.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Vết thương nằm đâu?


Độc Cô Mỹ nói :


- Trên vai ta đây.


Lục Tiểu Phụng mò mẫm, mò tới vai trái của lão, chàng xé áo lão ra, sờ thấy có một cục u nổi lên, bèn cúi đầu xuống đưa miệng lại, dùng sức hút mạnh, cho đến lúc Độc Cô Mỹ la lên mới thôi.


- Ông đã thấy đau rồi phải không?


- Ừ.


Nếu đã cảm thấy đau, hiển nhiên chất độc ở vết thương đã bị hút hết ra.


Lục Tiểu Phụng thở phào ra một hơi nói :


- Nếu ông còn ngủ được, thì ngủ một chút đi, nếu ngủ không được thì ráng thêm một chút, trời cũng sắp sáng rồi.


Độc Cô Mỹ rên rỉ một hồi, lâu thật lâu, lão bỗng nói :


- Ngươi vốn không cần phải làm như vậy.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Sao?


Độc Cô Mỹ nói :


- Hiện tại ngươi đã biết đường ra khỏi đây, tại sao còn không bỏ ta ở đây mà đi cho rồi?


Lục Tiểu Phụng cũng trầm tư một hồi thật lâu mới trả lời :


- Không chừng bởi vì ông còn biết cười.


Độc Cô Mỹ không hiểu.


Lục Tiểu Phụng chầm chậm nói tiếp :


- Tôi thấy một người còn cười được, thì không thể coi là một người lục thân bất nhận.


Trời sáng, lân quang chỉ đường lập tức sẽ biến đi chẳng còn thấy đâu.


Hiện tại trời sắp sáng, Lục Tiểu Phụng cũng đã nghỉ ngơi được tí đỉnh.


Có những người tinh lực như ánh lửa lập lòe ngoài hoang dã, tùy thời tùy lúc đều có thể chạy bùng lên lại.


Lục Tiểu Phụng là hạng người đó.


Lần này, tinh lực vừa được nhen nhúm lên của chàng còn chưa bị cháy hết, chàng bỗng phát giác ra, bọn họ đã thoát ra khỏi khu rừng ăn thịt người đó!


Phía trước là khoảng trời xuân sắc, ló ra từ dãy núi xanh rì xa xa, gió thổi nhẹ đem theo hương hoa cây cỏ từ xa lại, sương đọng lấp lánh dưới ánh mặt trời như cặp mắt của tình nhân vừa mới yêu.


Lục Tiểu Phụng dụi mắt mấy cái, chàng cơ hồ không dám tin đây là sự thật, đây phải là kỳ tích, phải là trong mộng.


Không lẽ chàng đang từ trong mộng tỉnh dậy, rồi lại vào một cơn mộng khác?


Độc Cô Mỹ đang nằm phục trên lưng chàng, hô hấp cũng trở thành dồn dập, lão bỗng hỏi :


- Phía trước có cây tùng nào thật lớn không?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Đừng gọi cho anh nữa

Đừng gọi cho anh nữa

Trái tim Vân dường như vỡ nát khi nghe người mình yêu thương suốt 6 năm trời nói qua

30-06-2016
Những kẻ ăn mày

Những kẻ ăn mày

Bây giờ, thấy người ta đi chùa khác quá, người ta chẳng khác gì người ăn xin đi tìm

23-06-2016
Duyên nợ

Duyên nợ

(Phần 2 cuả "Nợ anh lời xin lỗi") Cuộc sống này có những thứ một khi đã mất đi

24-06-2016
Rồi anh sẽ trở lại?

Rồi anh sẽ trở lại?

Anh đã không quên được chị. Một mối tình đầu. Trong bất giác, Lynh dường như hiểu

23-06-2016