Polly po-cket
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 80 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 24 - Mở cuộc điều tra chân sáu ngón

↓↓

- Nếu ta buông tay ngươi có đi ngay không?

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Liễu Dư Hận đột nhiên bật tiếng cười lạt, tiếng cười đầy vẻ khinh miệt. Hắn đã khinh miệt Lục Tiểu Phụng, khinh miệt cả mạng sống của mình.


Lục Tiểu Phụng thở dài nhăn nhó cười hỏi :


- Tại sao ta cứ gặp phải hạng người ngu xuẩn thế này? Tại sao?


Chàng chưa dứt lời đã dừng lại, vì chợt nghe có tiếng người.


Thanh âm này nguyên là tiếng nói của Thượng Quan Đan Phụng, nhưng bây giờ chàng đã biết nàng không thể nào lại xuất hiện được nữa.


Ánh chiều tà cũng hết rồi. Trong nhà lại càng tối đen.


Bóng người lờ mờ như quỷ mỵ xuất hiện ở trước cửa là một nữ nhân, hơn nữa là một thiếu nữ diễm lệ phi thường. Cô vừa đẹp vừa ôn nhu lại vừa hấp dẫn.


Thiếu nữ ngưng thần nhìn Lục Tiểu Phụng mỉm cười đáp lại câu hỏi vừa rồi :


- Vì công tử cũng là người ngu xuẩn. Người ngu xuẩn thường chạm trán phải hạng ngu xuẩn.


Lục Tiểu Phụng chưa gặp thiếu nữ này bao giờ, nhưng chàng đã biết cô là Thượng Quan Phi Yến.


Tiếng cười của cô tỏ ra rất ngây thơ. Cô hỏi :


- Công tử coi tiểu muội so với Thượng Quan Đan Phụng còn có phần xinh đẹp hơn y chứ?


Lục Tiểu Phụng lẩm nhẩm gật đầu. Chàng chẳng thể không thừa nhận điểm này.


Dĩ nhiên Thượng Quan Đan Phụng là một thiếu nữ phi thường diễm lệ, nhưng hiện giờ Lục Tiểu Phụng coi cô gái này tưởng chừng như gặp người trong mộng.


Phi Yến vẫn cười, nụ cười chẳng những ngây thơ mà còn thuần khiết nữa. Lúc cô nhìn ai tựa hồ trên cõi đời này chỉ mình người đó là nam nhân, đồng thời cô cũng cho đối phương nhận thấy cô là một thiếu nữ duy nhất chốn trần ai.


Nụ cười của Thượng Quan Đan Phụng có thể khiến cho đàn ông trong lòng nảy ra nhiều ảo tưởng. Nụ cười của Thương Quan Phi Yến còn đi xa hơn, nó khiến cho người ta quên hết mọi sự.


Lục Tiểu Phụng thở dài nói :


- Cô nương lầm rồi!


Thương Quan Phi Yến hỏi :


- Tiểu muội lầm ư?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Một thiếu nữ đã xinh đẹp tuyệt vời như cô nương, bất luận là ai cũng chẳng thể bì kịp, vậy cô nương không nên hóa trang làm người khác.


Thương Quan Phi Yến chớp mắt mấy cái hỏi :


- Tỷ như đêm hôm trước mà công tử ngó thấy chân diện mục của tiểu muội thì công tử có buông tha cho tiểu muội đi không?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Giả tỷ cô nương cho tại hạ nhìn thấy chân tướng sớm hơn thì chắc tại hạ chẳng thể chờ được đến đêm hôm ấy.


Thương Quan Phi Yến hỏi :


- Chẳng lẽ ở trong xe ngựa, công tử định...


Lục Tiểu Phụng ngắt lời :


- Tại hạ nói không thể hãm mình trước một người quá hấp dẫn.


Thương Quan Phi Yến lại cười nói :


- Công tử tuy chẳng phải là người quân tử, nhưng lời nói có vẻ thành thực.


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Cô nương chẳng phải là thục nữ mà lời nói lại không thành thực.


Thương Quan Phi Yến mỉm cười nói :


- Đàn bà con gái mà thành thực quá thì khó lòng cho khỏi mắc bẫy của người đàn ông.


Cô nói câu này đã biến đổi thanh âm, tựa hồ là người khác chứ không phải cô.


Thanh âm cải biến đột ngột này đối với Lục Tiểu Phụng là một sự ngạc nhiên hơn cả thay đổi bộ mặt.


Chàng cũng hiểu thuật dịch dung, cũng đã gặp những người đeo mặt nạ gần giống như thần thoại, nhưng chàng không hiểu sao con người còn có thể biến đổi thanh âm thành người khác.


Dĩ nhiên Thương Quan Phi Yến đã nhìn thấy chàng lộ vẻ kinh dị, liền mỉm cười hỏi :


- Phải chăng thanh âm của tiểu muội còn lọt tai hơn cả tiếng nói của Thượng Quan Đan Phụng?


Lục Tiểu Phụng bật tiếng cười gượng.


Thương Quan Phi Yến nói :


- Bây giờ chắc công tử đã nhận ra tiểu muội hơn y về mọi mặt mà suốt đời bị y đè nặng trên đầu.


Thanh âm cô đang ngon ngọt hiền hòa bỗng đầy vẻ oán hận. Cô nói tiếp :


- Từ thuở nhỏ tiểu muội mặc quần áo của y thải ra, ăn những thức của y bỏ thừa, chỉ vì y là Công chúa.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Vì thế mà cô gặp được cơ hội liền chứng minh cô đã hơn y.


Thương Quan Phi Yến cười lạt.


Lục Tiểu Phụng lại hỏi :


- Vì thế mà lệnh tổ phụ mất đi, cô nương không muốn ở nhà nữa?


Thương Quan Phi Yến đáp :


- Chẳng ai muốn sống gửi thác nhờ để coi mặt người.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Tưởng cô nương đã là tay có bản lãnh thì len lỏi vào chốn giang hồ làm nên sự nghiệp vẻ vang để người ta mở mắt ra, không ngờ cô cũng để cho một gã trai làm cho phải xiêu lòng.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Mảnh trăng gầy

Mảnh trăng gầy

Tôi gặp em vào 1 buổi trưa nắng gắt giữa lòng Cần Thơ ồn ã náo nhiệt. Cái cảm giác

24-06-2016
Những cánh én trở về

Những cánh én trở về

Từng cánh én phiêu du trên nền trời bầu thu không, hòa mình vào làn gió nhẹ chao lượn

24-06-2016
Ngọn nến không cháy

Ngọn nến không cháy

Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa

01-07-2016
Mảnh vá

Mảnh vá

Khi họ gọi điện kêu cơm dưới lầu - thường là vậy, căn bếp trong nhà luôn sạch

30-06-2016
Độc thân tuổi 27

Độc thân tuổi 27

27 tuổi, cũng đã được một nửa của đời người. Ở cái tuổi biết mình đang từng

23-06-2016
Anh đây...

Anh đây...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không trở lại") Ngoài kia

27-06-2016