- Không lẽ ông vốn là vậy sao?
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lão già nói :
- Mười năm nay, trong giang hồ đã ít có ai biết được tên ta, không ngờ ngươi lại biết được.
Hai mươi năm trước, trong giang hồ có ba tên độc hành đại đạo nổi tiếng nhất, một người tên là Lục Thân Bất Nhận Độc Cô Mỹ.
Nếu danh hiệu của một người đọc xưng là Lục Thân Bất Nhận, người đó lòng dạ độc ác ra sao, không cần thấy cũng đã biết rồi.
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói :
- Xem ra danh hiệu của ông không có chỗ nào sai trật.
Độc Cô Mỹ hững hờ nói :
- Ta lục thân bất nhận, còn ngươi trọng sắc khinh hữu, ngươi là một tên đại hỗn đản, ta cũng không sai bao nhiêu, hai chúng ta vốn chí đồng đạo hợp, vì vậy mới đi chung một con đường.
Lục Tiểu Phụng nói :
- May mà chúng ta còn có một điểm không giống.
Độc Cô Mỹ hỏi :
- Điểm gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hiện tại tôi còn đi được, ông chỉ còn nước nằm lăn ra chờ chết.
Độc Cô Mỹ phì cười.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu ông cho rằng hiện tại tôi còn không rắn lòng lại được, ông lầm rồi. Nếu ông đã không nhận cả lục thân, tại sao tôi phải nhận ông?
Độc Cô Mỹ nói :
- Dĩ nhiên là ngươi phải nhận.
Lục Tiểu Phụng đã đứng dậy, chàng đã nói đi là đi.
Độc Cô Mỹ nhìn chàng đứng lên, mới chầm chậm nói tiếp :
- Nhưng ta bảo đảm ngươi đi rồi, nhất định sẽ hối hận.
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi quay đầu lại hỏi :
- Tại sao?
Độc Cô Mỹ nói :
- Trên đời này không những có dã thú ăn thịt người, còn có người ăn thịt người.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi biết, ông chính là người ăn thịt người.
Độc cô Mỹ nói :
- Ngươi có biết trên đời này có thứ gì ăn thịt người không?
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ông nói là thứ gì?
Độc Cô Mỹ nói :
- Rừng già, có những khu rừng ăn người như không, những kẻ không biết đường, chỉ cần tiến vào những khu rừng đó, lập tức sẽ bị nuốt chửng, vĩnh viễn đừng tưởng sống sót ra khỏi đó.
Hiện tại tuy đã gần tới giữa trưa, bốn bề vẫn còn là một màu xám chết mịt mùng.
Cả một khu rừng cây cối rậm rì, đầm lầy rữa nát những lá mục hôi thối, thật tình không có đường để đi.
Trên đời này nếu có khu rừng nào biết ăn thịt người thật, nơi đây chính là một.
Lục Tiểu Phụng rốt cuộc quay người lại, nhìn dính vào mặt lão già, nói :
- Ông biết đường? ông có chắc ra khỏi được nơi đây không?
Độc Cô Mỹ cười cười, nhẫn nha nói :
- Không những ta đem ngươi ra khỏi đây, ta còn làm cho Tây Môn Xuy Tuyết cả đời không còn tìm ra được ngươi.
Lục Tiểu Phụng cười nhạt.
Độc Cô Mỹ nói :
- Ta có thể đem ngươi đến một nơi, dù Tây Môn Xuy Tuyết có bản sự to lớn như trời, cũng tìm không ra được ngươi.
Lục Tiểu Phụng nhìn lão đăm đăm, không động đậy, cũng không mở miệng, xa xa bỗng có người đang cười nhạt.
Tiếng cười nhạt lạnh lẽo như băng kia vốn đang ở ngoài mười trượng xa, bỗng lại đến ngay trước mặt.
Người mới đến không phải là Phấn Yến Tử kẻ nổi danh giang hồ về khinh công, người này là một kẻ mặt mày trắng bệch.
Gương mặt trắng bệch, bàn tay trắng bệch, thanh kiếm trắng bệch, toàn thân trắng như tuyết.
Truy đuổi cả hai mươi tiếng đồng hồ trong cái khu rừng đầm lầy tối om này, thần sắc của y vẫn lãnh đạm trấn định như băng tuyết, y phục trên người chỉ bất quá bị vấy đôi chút bùn nhơ.
Người của y cũng như kiếm của y, máu tươi không vấy được vào, bùn nhơ không vấy được vào!
Chính lúc y vừa xuất hiện đó, toàn thân của Lục Tiểu Phụng bỗng cứng hẳn lại rồi thả tung ra.
Độc Cô Hồng thì bật cười lên, nụ cười đầy vẻ châm chọc, lão hỏi :
- Ngươi tưởng y là Tây Môn Xuy Tuyết?
Lục Tiểu Phụng không thể phủ nhận.
Gã thiếu niên quả thật rất giống Tây Môn Xuy Tuyết ở gương mặt trắng bệch, biểu tình tàn bạo kiêu ngạo, y phục trắng tinh, thậm chí ngay cả tư thế đang đứng cũng hoàn toàn giống hệt Tây Môn Xuy Tuyết.
Tuy y trẻ hơn Tây Môn Xuy Tuyết rất nhiều, nét mặt non nớt mềm mại hơn Tây Môn Xuy Tuyết rất nhiều, nhưng cả người y xem ra là một cái bóng của Tây Môn Xuy Tuyết.
Độc Cô Hồng nói :
- Y họ Diệp, tên là Diệp Cô Hồng, ngay cả tổ tiên tám đời của y cũng dính không được chút quan hệ gì tới Tây Môn Xuy Tuyết, nhưng y lại cứ giống hệt như con của Tây Môn Xuy Tuyết.
Lục Tiểu Phụng cũng không nhịn được bật cười :
- Đúng là giống thật.
Độc cô Mỹ nói :
- Ngươi có biết tại sao y biến ra thành như vậy không?
Lục Tiểu Phụng lắc lắc đầu.
Độc Cô Mỹ cười nhạt nói :
- Bởi vì trong bụng y đang hận không thể làm được con của Tây Môn Xuy Tuyết.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không chừng y chỉ bất quá muốn làm Tây Môn Xuy Tuyết thứ hai.
Độc Cô Mỹ cười nhạt nói :
- Chỉ tiếc là chỗ hay của Tây Môn Xuy Tuyết, ngay cả một điểm nhỏ y còn chưa học tới, chứng tật y đã học hết sạch.
Cái tính cách cao ngạo như hòn núi băng tuyết xa vời kia, sinh mệnh lóe lên sáng rực như ngôi sao xẹt trong đêm đông giá, nhát kiếm vô song thiên hạ...
Trong giang hồ những gã thiếu niên, còn ai không coi Tây Môn Xuy Tuyết như thần tượng?
Lục Tiểu Phụng đưa ánh mắt nhìn về phương trời xa xa một hồi, bỗng thở ra nói :
- Tây Môn Xuy Tuyết ít ra có một chỗ người khác học không được.
Độc Cô Mỹ hỏi :
- Thanh kiếm của y?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không phải thanh kiếm của y, cái tịch mịch của y.
Tịch mịch.
Tịch mịch như ngọn núi xa xôi băng tuyết lạnh lẽo, tịch mịch như ngôi sao cô độc xẹt qua bầu trời mùa đông.
Chỉ khi một người nào chân chính thể hội được cái thứ tịch mịch đó, không những vậy còn cam tâm chịu đựng nó, người đó mới đạt đến cái cảnh giới mà Tây Môn Xuy Tuyết đã đạt đến.
Diệp Cô Hồng nãy giờ vẫn lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Phụng, đến lúc này mới mở miệng ra. Y bỗng cười nhạt nói :
- Ngươi là thứ gì? Cũng xứng đáng đàm luận về y trước mặt ta?
Lục Tiểu Phụng chỉ có nước cười khổ.
Chàng biết Độc Cô Mỹ nhất định sẽ giành trả lời giùm chàng, quả thật chàng không đoán lầm.
Độc Cô Mỹ đã cười nói :
- Y cũng chẳng phải là thứ gì, chỉ bất quá là một người thế thôi, nhưng trên đời này nếu còn có người đủ tư cách để đàm luận về Tây Môn Xuy Tuyết, người đó chính là y.
Diệp Cô Hồng nhịn không nổi hỏi lão :
- Tại sao?
Độc Cô Mỹ nhẫn nha nói :
Chương trước | Chương sau