Mồng năm tháng tư, trời đẹp.
Lục Tiểu phụng đang đối diện với một cái gương đồng được đánh bóng loáng mỉm cười.
Nhìn thấy người trong gương không phải là mình, cái thứ cảm giác ấy tuy có hơi kỳ quái nhưng rất thích thú.
Lão già trong gương dĩ nhiên tuy không lấy gì làm anh tuấn nhưng xem ra rất oai nghiêm, rất có khí khái nhất định không phải là một lão già bệ rạc tửu sắc quá độ, một chân đã bước vào quan tài rồi.
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Điều đó chắc chắn làm cho chàng cảm thấy khoan khoái, chỉ tiết là không được rửa mặt.
Vì vậy chàng chỉ có thể dùng khăn bông khô ráo lau mặt đại khái vài cái, rồi mới đánh răng một hồi thoải mái, sau đó quay đầu lại nhìn lão thái bà đang nằm trên giường.
Chàng lắc đầu thở ra nói :
"Khuyển Lang Quân thật phải để cho bà trẻ thêm chút xíu, hiện tại xem bà giống mẹ tôi quá".
Liễu Thanh Thanh cắn răng hằn học nói :
- Có phải người ta tùy tiện biến anh ra làm sao anh cũng đều có thể tự hào với mình lắm sao?
Lục Tiểu Phụng bật cười, cười lớn.
Bấy giờ con chó ngoan ngoãn đang vẫy đuôi chạy vào, đứa con hiếu thảo cũng đang vội vã chạy vào thỉnh an.
Lục Tiểu Phụng càng khoan khoái, chàng cười nói :
- Hôm nay các ngươi ngoan lắm, ta với các ngươi lại Tam Lục Cửu ăn Hỏa thoái can ty và Tiểu long thang bao. Thang bao ở Tam Lục Cửu làm rất khá, một mâm có hai mươi cái, ăn một miếng một cái, ăn năm ba mâm không thấy nhiều.
Ngay cả con chó của Lục Tiểu Phụng cũng ăn tới ba mâm, nhưng gã quản gia và Quản Gia Bà của chàng chỉ được đứng sau lưng hầu.
Các đại gia làm quan ở kinh đô, quy củ trước giờ cũng đều nhiều hơn gì cả.
Gã phổ ky trong quán đứng bên cạnh nhìn chỉ còn nước lắc đầu dùng tiếng quan thoại ở Tô Châu nói không rành rọt cũng lắp bắp mấy câu :
- Xem ra được làm con chó trong nhà đại lão gia cũng có phúc khí lắm, còn được hơn biết bao nhiêu người.
Lục Tiểu Phụng đang dùng cây tăm đem theo của mình xỉa răng, miệng đánh chách chách không ngớt, chàng bỗng nói :
- Nếu ngươi thích nó, tại sao không đưa nó đi lòng vòng một lúc, tùy tiện ra ngoài cho nó ỉa đái,về đây lão gia thưởng cho.
Gã phổ ky ngần ngừ, nhìn quản gia và Quản Gia Bà :
- Các vị quản gia này không đi sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Lão ta không thích con chó này, vì vậy con chó nó cứ thích cắn lão.
Gã phổ ky sợ hãi quá :
- Thế nó có hay cắn người ta không?
Lục Tiểu Phụng hừ một tiếng trong mũi, nói :
- Người khác muốn mời nó lắm, nó còn lười không thèm mở mồm ra đấy.
Phu nhân của đại lão gia cũng ở một bên nói vào :
- Con chó của chúng ta đây tuy không cắn người ta, nó cũng không gặm xương, nhưng lại thích ăn cứt, ngươi tối đa chỉ để cho nó nếm chút xíu thôi đừng để nó ăn thật mà bị đau bụng đó.
Gã phổ ky chỉ còn nước cười khổ, cầm lấy dây buộc chó, cẩn thận đưa cái vị cẩu lão gia đi vòng vòng dạo mát.
Quản gia nhìn Quản Gia Bà, Quản Gia Bà nhìn nhìn con trai hiếu đễ, con trai hiếu đễ nhìn nhìn lão thái bà.
Lão thái thái mỉm cười nói :
- Ngươi yên tâm, con chó của cha ngươi là thứ ngoan ngoãn, không dám chạy đi đâu xa đâu, không những vậy, nó có muốn chạy cũng không chạy được.
Con trai hiếu đễ nhịn không được hỏi :
- Tại sao?
Lão thái thái nói :
- Bởi vì ngươi cũng đi theo nó, nó có đứng đó ị, ngươi cũng phải đứng đó mà đợi.
Biểu Ca quả thật rất nghe lời, y đứng dậy đi ngay. Lục Tiểu Phụng bật cười, chàng mỉm cười nói :
- Xem ra đứa con của mình quả thật là có hiếu lắm.
Lục Tiểu Phụng có một cái tật, mỗi sáng ăn cơm xong rồi, hình như nhất định là phải đi đại tiện.
Chàng uống rượu nhiều quá vì vậy cái bụng không được tốt lắm.
Lão thái thái dù là bình giấm chua nhất thiên hạ, bản lãnh đeo theo người ta có lớn tới bao nhiêu, ít nhất lúc lão gia đang đi đại tiện cũng không thể đeo theo bên cạnh.
Nhưng nếu một con chó luẩn quẩn đi theo thì chẳng có gì là phải cố kỵ, dù mình có đại tiện cũng thế, không đại tiện cũng thế, nó đều có thể đeo theo dính mình.
Vì vậy mỗi lần Lục Tiểu Phụng muốn đại tiện, Khuyển Lang Quân đều vẫy đuôi đi theo chàng.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Lục Tiểu Phụng vừa khom người xuống, y đã lập tức hạ giọng nói :
- Cái gã phổ ky đó nhất định không phải là phổ ky thật.
Không có phản ứng gì, Lục Tiểu Phụng không hề chú ý đến y.
Khuyển Lang Quân nói :
- Khinh công của y nhất định rất cao, ta nhận ra được từ tiếng chân của y bước.
Vẫn không có phản ứng.
Cũng như đa số người khác vậy, lúc Lục Tiểu Phụng đang đi đại tiện, chàng cũng tập trung, toàn thân chú ý chỉ một chuyện.
Khuyển Lang Quân lại nói :
- Không những vậy, ta xem y nhất định là một tay cao thủ trong nghề dịch dung, thậm chí còn cao hơn cả ta.
Lục Tiểu Phụng bỗng nói :
- Ngươi có biết ngươi là thứ gì không? Ngươi là một thứ yêu quái.
Khuyển Lang Quân ngẩn người ra :
- Ta là yêu quái?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Một con chó còn mở miệng ra nói chuyện, không phải là yêu quái thì là gì nữa?
Khuyển Lang Quân nói :
- Nhưng . Lục Tiểu Phụng không để y nói thêm, lại hỏi tiếp :
- Ngươi có biết người ta đối phó với yêu quái ra sao không?
Khuyển Lang Quân lắc lắc đầu.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói :
- Nếu không thiêu sống đi, thì cũng đập chết tươi.
Khuyển Lang Quân không dám nói thêm một lời nào, lập tức vẫy đuôi chuồn mất.
Lục Tiểu Phụng đại khái cũng nhẹ nhàng đi được một chút, đối với chàng, được ngồi yên tĩnh một mình, dù có ngồi trên hầm cầu cũng coi như đi hưởng thụ rồi, không những vậy, còn là thứ hưởng thụ khó kiếm, bởi vì hiện giờ chàng đã có bà vợ đeo dính mình như sam.
Lúc chàng mới bước ra, chàng mới thấy rằng Liễu Thanh Thanh đã đứng chờ bên ngoài, không những vậy hình như đã chờ rất lâu rồi, trên mặt đất đầy những vỏ đậu phộng.
Lục Tiểu Phụng nhịn không được mở miệng hỏi :
- Bà thích xem đàn ông đại tiện hay sao? Hay là bà thích ngửi mùi hôi thúi ở đây?
Liễu Thanh Thanh nói.
- Tôi chỉ bất quá hơi nghi ngờ tí đỉnh thế thôi.
Lục Tiểu Phụng lại hỏi.
- Nghi ngờ chuyện gì?
Liễu Thanh Thanh nói :
- Nghi ngờ anh không hề đi đại tiện gì cả, chỉ bất quá kiếm cớ trốn tránh tôi, theo con chó bạn của anh nói chuyện lếu láo.
Lục Tiể Phụng nói :
- Vì vậy bà ngồi ngoài lắng nghe xem tôi có đi đại tiện thật không?
Liễu Thanh Thanh cười nói :
- Hiện tại tôi mới biết, cái tiếng động đó, thật không dễ nghe tí nào.
Lục Tiểu Phụng thở ra, chàng cười khổ nói.
- May mà y là con chó đực, nếu là chó cái, còn ra thế nào nữa?
Liễu Thanh Thanh hững hờ nói :
- Nếu là chó cái, hiện tại đã thành con chó chết rồi.
* * * * *
Mồng sáu tháng tư - trời đẹp nhưng nhiều mây.
Quản Gia Bà ghi xuống tờ giấy.
- Ắn sáng ở Khuê Nguyên, lúc rạng đông, sai người dắt chó đi dạo một lần, đi về khoảng chừng nửa tiếng. Người dắt chó họ Vương sinh trưởng ở địa phương, làm phổ ky đã mười bốn năm, lấy vợ có một trai một gái.
Chương trước | Chương sau