Old school Swatch Watches
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 12 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 12 - Ngũ Độc Nương Tử Công Tôn Lan

↓↓
Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười hỏi :


-Nếu lão huynh mà là tiểu đệ thì liệu lúc này có ngủ được chăng ?


Xà Vương gượng cười đáp :


đã mười năm nay suốt đêm ta không ngủ được. Đó là thứ bệnh trầm trọng. Cử bệnh thành danh y, ta nghĩ được thứ thuốc chuyên trị bệnh này.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Xà Vương lấy ra một thứ bột trắng đựng trong bình ngọc biếc và bảo chàng :


-Công tử cứ dương mắt lên ngồi đây thì dù cả mười năm cũng chả cứu được Tiết cô nương ra. Nhưng công tử ngủ đi một lúc, tinh thần tỉnh táo lại thì không chừng có cách cứu được y.


Lục Tiểu Phụng ngần ngừ một lúc rồi nâng chung rượu lên uống.


Khi chàng tỉnh dậy thì trời đã sáng tỏ. Aùnh dương quang chiếu vào tấm lụa chăng trên cửa sổ.


Xà Vương đang ngồi dưới cửa sổ cầm một mảnh nhung trắng như tuyết nhẹ nhàng lau thanh kiếm.


Thanh kiếm này vừa ngắn vừa nhỏ, đúc bằng sắt luyện. Lúc bình thời có thể dùng làm bội kiếm cài ở đai lưng.


Đó là thanh Linh Xà kiếm, nhờ nó mà Xà Vương nổi tiếng.


Lục Tiểu Phụng ngồi dậy, chau mày hỏi :


-Lão huynh làm gì vậy ?


Xà Vương đáp :


-Ta đang lau thanh kiếm.


Lục Tiểu Phụng nói :


-Nhưng ít ra mười năm rồi lão huynh không dùng đến thanh kiếm này.


Xà Vương đáp :


-Ta chỉ lau cho sạch chứ chưa chuẩn bị dùng tới.


Thủy chung lão vẫn không nhìn Lục Tiểu Phụng, dường như lão sợ chàng nhìn khoé mắt mà đoán được chuyện bí mật của lão.


Vẻ mặt Xà Vương đã lợt lạt, lúc này ánh dương quang chiếu vào coi còn đáng sợ hơn nữa.


Chỉ có người không ngủ được mới biết không ngủ được là cực lắm, có thể nói là một việc đáng sợ.


Đó không phải là bệnh tật gì, nhưng là một thứ hình phạt hành hạ con người đáng sợ hơn bất cứ thứ bệnh gì. Lão đã bị nó hành hạ mười năm nay.


Lục Tiểu Phụng nhìn lão hồi lâu mới thủng thẳng nói :


-Tiểu đệ chưa từng hỏi qua về việc dĩ vãng của lão huynh.


Xà Vương đáp :


-Chưa.


Lục Tiểu Phụng nói :


-Tiểu đệ không hỏi có lẽ vì tiểu đệ đã biết rồi.


Xà Vương biến sắc :


-Công tử biết thế nào ?


Lục Tiểu Phụng đáp :


-Tiểu đệ biết lão huynh không chỉ là Xà Vương. Con người lão huynh không phải vì trốn tránh một việc cực kỳ đau khổ thì chẳng khi nào lại làm Xà Vương.


Xà Vương hững hờ đáp :


-Làm Xà Vương cũng chẳng có gì mất mặt, chẳng lẽ công tử không nhận thấy ta sống cuộc đời khoan khoái hơn nhiều người khác ư ?


Lục Tiểu Phụng đáp :


-Nhưng lão huynh chẳng phải hạng người này, nếu không vì chuyện trốn tránh thì chẳng khi nào lão huynh ẩn mình ở chỗ quê mùa này.


Xà Vương hỏi :


-Vậy ta nên là hạng người nào ?


Lục Tiểu Phụng đáp :


-Tiểu đệ không hiểu mà chỉ biết lão huynh là bằng hữu của tiểu đệ. Giữa tình bạn bè nêân phải nói thực.


Sắc mặt Xà Vương càng lợt lạt hơn. Đột nhiên lão thở dài nói :


-Công tử không nên tỉnh táo sớm như vậy.


Lục Tiểu Phụng nói :


-Nhưng hiện giờ tiểu đệ đã tỉnh rồi.


Xà Vương hỏi :


-Công tử nhận ra ta trốn lánh là vì chuyện gì ?


Lục Tiểu Phụng đáp :


-Cừu hận ! Trên đời này ít có chuyện gì khiến người ta bị hành hạ, đau khổ như là cừu hận.


Vẻ mặt Xà Vương qua? nhiên đau khổ thật sự.


Lục Tiểu Phụng lại nói :


-Lão huynh muốn trốn tránh cừu hận nên mới ẩn mình vào trong hang cùng ngõ hẻm ở chốn quê mùa này, vì lão biết kẻ thù vĩnh viễn không bao giờ nghĩ tới lão huynh biến thành Xà Vương.


Xà Vương muốn phủ nhận nhưng rồi lại nhẫn nại không lên tiếng.


Lục Tiểu Phụng nói :


-Có điều đáng tiếc là mối cừu hận này vĩnh viễn lão huynh không quên được, vì thế mà hễ gặp cơ hội là lão huynh chẳng nghĩ gì nữa, quyết hành động để kết thúc cho lẹ.


Đột nhiên chàng lại bám vai Xà Vương, nhìn thẳng vào mặt hắn, hỏi dằn từng tiếng :


-Hiện giờ phải chăng lão huynh đã có cơ hội ? Phải chăng lão huynh đã phát hiện ra hành tung của kẻ thù ?


Xà Vương ngậm miệng, vẻ mặt lại càng đau khổ.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


-Cừu nhân của lão huynh là ai ? Hiện giờ hắn có trong thành này không ?


Xà Vương vẫn im tiếng.


Lục Tiểu Phụng lại nói :


-Lão huynh không nói cũng được, nhưng tiểu đệ nhất định không để cho lão huynh xuống lầu.


Xà Vương dựng mặt lên lạnh lùng nói :


-Công tử tự rước lấy những chuyện rắc rối đã quá đủ rồi, sao còn muốn dính vào chuyện người khác ?


Lục Tiểu Phụng thở dài đáp :


-Tiểu đệ biết lão huynh đã làm ơn cho ai, không mong người báo đáp, nên mới không chịu cho tiểu đệ hay vụ này.


Xà Vương chẳng nói gì.


Lục Tiểu Phụng phân trần :


-Chẳng phải tiểu đệ muốn đền đáp lão huynh mà chỉ muốn đưa ra cuộc trao đổi.


Xà Vương không nhịn được hỏi :


-Trao đổi thế nào ?


Lục Tiểu Phụng đáp :


-Tiểu đệ đối phó với người kia, còn lão huynh kiếm Tiết Băng cho tiểu đệ.


Xà Vương nắm chặt tay, hai bàn tay lợt lạt gầy đét không ngớt run bần bật, đáp :


đúng thế ! Ta qua? thật có một kẻ thù, ta nhất định kiếm hắn để đòi nợ.


Lục Tiểu Phụng nói :


-Qua? nhiên tiểu đệ đoán không sai.


Xà Vương cười lạt hỏi :


đây hoàn toàn là việc của ta, tại sao ta phải cầu cứu công tử làm giúp ?


Lục Tiểu Phụng cười đáp :


-Vì tay lão huynh phát run, vì bệnh hoạn của lão huynh đã kéo dài mười năm và đã bị cừu hận hành hạ không còn giống người sống nữa, bây giờ lão huynh còn ra đi là chỉ đưa mình vào chỗ chết.


Xà Vương người đang cứng đơ đột nhiên mềm nhũn té xuống ghế, tựa hồ cả con người lão đã hoàn toàn băng hoại.


Lục Tiểu Phụng vẫn không chịu buông tha, lạnh lùng nói tiếp :


-Có khi lão huynh tự mình muốn chết cho rồi vì nhận thấy sống còn đau khổ hơn là chết, nhưng tiểu đệ không muốn nhìn lão huynh chết ở trong tay người kia, đồng thời cũng không muốn hắn làm hại lão huynh thành người dở sống dở chết mà hắn vẫn tiêu dao tự tại trên cõi đời này.


Chàng nắm chặt hai bàn tay lạnh ngắt của Xà Vương nói dằn từng tiếng :


-Vì chúng ta là bằng hữu.


Xà Vương nhìn chàng, đột nhiên nước mắt tuôn ra như suối. Lão lẩm bẩm :


-Công tử đã ngó thấy vợ ta chưa ? Dĩ nhiên là chưa, nên công tử vĩnh viễn không hiểu nàng là một nữ nhân cực kỳ ôn nhu lương thiện. Công tử cũng chưa thấy hai con ta. Chúng đều là những đứa trẻ rất thông minh khả ái. Bọn chúng mới năm sáu tuổi.


Lục Tiểu Phụng nghiến răng hỏi :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Cà rốt, trứng và cafe

Cà rốt, trứng và cafe

Cô con gái than phiền với ba về cuộc sống của mình và mọi việc thật khó khăn đối

24-06-2016
Quên đi.

Quên đi.

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Cuộc

25-06-2016
Toilet

Toilet

1. Tôi đang ngồi ở Toilet. Đó là một quán bar. Khi đỗ xe, cậu bảo vệ hỏi: "Anh chị

01-07-2016
Chuyện tình hôm qua

Chuyện tình hôm qua

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Một nửa Sài Gòn

Một nửa Sài Gòn

Em ở đâu, trong nỗi nhớ rất mực trầm lắng còn mãi trên tóc mai của nhân loại. Vuốt

29-06-2016
Những kẻ ăn mày

Những kẻ ăn mày

Bây giờ, thấy người ta đi chùa khác quá, người ta chẳng khác gì người ăn xin đi tìm

23-06-2016