XtGem Forum catalog
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 103 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 12 - Ngũ Độc Nương Tử Công Tôn Lan

↓↓

-Bọn họ đều chết về tay người kia cả rồi ư ?

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Xà Vương nghe.n ngào ú ớ nói :


-Mụ vốn không đáng kể là người, tâm địa mụ độc hơn rắn rít, thủ đoạn mụ đáng ghê hơn qui? sứ. Có lẽ mụ vốn là ma nữ ở địa ngục trốn ra.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


-Mụ là ai ?


Xà Vương lẩm bẩm gật đầu :


-Tên mụ là gì à ? Mụ là Công Tôn Đại Nương.


Xà Vương lại giải thích :


-Thực ra tên mụ là Công Tôn Lan. Nghe nói mụ là con cháu người nổi tiếng nhất ở


Giáo phường về đời sơ đường tên gọi Công Tôn Đại Nương. Vì thế những người biết mụ đều kêu bằng Công Tôn Đại Nương.


Lục Tiểu Phụng nói :


-Tiểu đệ chưa biết người này, cả tên mụ cũng chưa từng nghe ai nói tới.


Xà Vương đáp :


-Mụ không phải là danh nhân. Mụ không muốn làm danh nhân vì mụ nhận ra làm danh nhân có lắm chuyện buồn bực cho mình.


Lục Tiểu Phụng thở dài nói :


-Xem chừng ít ra mụ đáng kể là một nữ nhân rất thông minh.


Làm danh nhân bị phiền não và đau khổ thế nào thì Lục Tiểu Phụng hiểu rõ hơn ai hết.


Xà Vương đáp :


-Nhưng mụ lại dùng rất nhiều danh tự khác, những danh tự đó không chừng công tử cũng biết rồi.


Lục Tiểu Phụng "ủa" lên một tiếng.


Xà Vương lại nói :


-Nữ Đồ Hộ, Đào Hoa Phong, Ngũ Độc Nương Tử, Tiêu Hồn Bà Bà... Những danh tự đó chắc công tử đã nghe qua ?


Lục Tiểu Phụng động dung hỏi :


-Những ngoại hiệu đó đều là mụ ư ?


Xà Vương đáp :


đúng thế ! Lục Tiểu Phụng thở dài nói :


-Xem chừng mụ qua? là một nữ nhân đáng sợ.


Rồi chàng hỏi :


-Mụ hành động thần bí như vậy thì làm sao lão huynh thấy được ?


Xà Vương đáp :


-Ta chưa tìm thấy mụ thì mụ đã tìm đến ta.


Lão móc trong bọc ra một mảnh giấy vo tròn, vuốt thẳng rồi để lên bàn.Trên giấy viết :


"Ta hiểu ngươi là ai rồi, ta cũng biết ngươi muốn gặp ta.


"Vậy đêm trăng tròn, ta chờ ngươi ở Tây Viên. Hay hơn hết là ngươi mang đi một ít tiền để mời ta ăn một bữa Đỉnh Hồ Thượng Tố và La Hán Trai Miến." Nét chữ rất tinh anh, rất xinh đẹp. Phía dưới vẽ đoá hoa lan để tự danh.


Xà Vương nói :


-Lá thơ này mụ giao cho một vị huynh đệ ở Thành Nam để y đưa lại cho ta.


Lục Tiểu Phụng trầm ngâm nói :


-Mụ không trực tiếp đưa cho lão huynh, có lẽ vì mụ chưa biết địa chỉ.


Xà Vương đáp :


-Những người lên căn lầu nhỏ của ta không có mấy.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


-Tây Viên nào ? Phải chăng Tây Viên trong đó có cây Liên Lý thụ ?


Xà Vương đáp :


-Phải rồi ! Lục Tiểu Phụng hỏi :


-Bữa nay phải chăng là ngày trăng tròn ?


Xà Vương đáp :


-Hôm nay là ngày rằm.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


-Mụ ước hẹn đến đêm, bây giờ hãy còn sớm, lão huynh có chuẩn bị đi không?


Xà Vương hỏi lại :


-Bây giờ là bao giờ ? Hãy còn buổi sáng phải không ?


Lục Tiểu Phụng chợt phát hiện ra ánh dương quang đã dần dần ảm đạm, sắp đến lúc huỳnh hôn.


Xà Vương nói :


-Thứ thuốc đó đáng lý có thể làm cho công tử ngủ đến sáng sớm mai, nhưng dược lực nào dù mạnh đến đâu đối với con người như công tử cũng không hiệu nghiệm.


Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười đáp :


-Có lẽ vì người tiểu đệ đã thành trơ gỗ rồi.


Xà Vương ngưng thần nhìn chàng thủng thẳng nói :


-Ta cũng biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của mụ, nhưng công tử...


Lục Tiểu Phụng ngắt lời :


-Lão huynh bất tất phải quan tâm cho tiểu đệ. Tiểu đệ đã chạm trán những nhân vật lợi hại gấp mười mụ mà vẫn còn sống được đến ngày nay.


Chàng không để Xà Vương mở miệng lại nói tiếp :


-Nhưng có việc làm cho tiểu đệ quan tâm một chút.


Xà Vương hỏi :


-Việc gì ?


Lục Tiểu Phụng đáp :


-Tiểu đệ không tìm thấy mụ.


Chàng nói tiếp :


-Mụ đã có nhiều tự hiệu như vậy, tất cũng hoá trang nhiều lối khác nhau. Huống chi bọn đàn bà chỉ thay đổi y phục và kết mớ tóc khác kiểu là đủ khiến cho người ngoài khó lòng nhận ra được.


Xà Vương đáp :


-Thuật dịch dung của mụ qua? rất tinh thâm, mụ lại ít khi dùng chân tướng để gặp ai, nhưng mụ cũng có cái tật, hễ mình biết thóp là nhận ra được ngay.


Mỗi một nữ nhân chẳng nhiều thì ít đều có tật riêng.


Lục Tiểu Phụng cười hỏi :


-Mụ có tật gì ?


Xà Vương đáp :


-Tật của mụ rất đặc biệt.


Những người đàn bà càng thông minh, càng xinh đẹp càng có tật đặc biệt.


Xà Vương nói tiếp :


-Bất luận mụ mặc quần áo gì thì mặc, hoá trang làm người gì thì làm, nhưng đôi giày của mụ không bao giờ thay đổi.


Lục Tiểu Phụng sáng mắt lên hỏi :


-Mụ thường đi giày thế nào ?


Xà Vương đáp :


-Mụ đi giày đỏ.


Lục Tiểu Phụng nhảy lên hỏi :


-Giày đỏ tươi mà thêu hoa, tựa hồ tân nương tử, nhưng mũi giày không thêu uyên ương mà lại thêu con cú mèo.


Tây Viên ở phía tây thành mà lại là một đại hoa viên.


Hiện giờ đã qua buổi hoàng hôn. Những lâu các đình đài trong bụi hoa dưới bóng cây đều thắp đèn như những điểm hàn tinh.


Ngọn gió đêm đưa lại mùi hoa thơm và mùi rượu.


Mảnh trăng tròn vành vạnh như treo lơ lửng đầu cành. Đó là cây Lý Liên thụ.


Cây gỗ đỏ cao lớn, hai cành liền vào nhau tạo thành một gốc tựa hồ đôi tình nhân đang ôm nhau.


Lục Tiểu Phụng lại nhớ tới Tiết Băng. Hễ chàng nhớ tới là trái tim lại đau nhói như bị kim đâm.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Những cánh hoa bay

Những cánh hoa bay

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1") Có những lúc,

28-06-2016
Một nửa Sài Gòn

Một nửa Sài Gòn

Em ở đâu, trong nỗi nhớ rất mực trầm lắng còn mãi trên tóc mai của nhân loại. Vuốt

29-06-2016
Con cáo và cái bóng

Con cáo và cái bóng

Một con cáo tinh thần đang vui vẻ thèm ăn rời hang đi tìm mồi. Khi nó chạy, nắng

24-06-2016
Con gái - Con dâu

Con gái - Con dâu

(khotruyenhay.gq) Từ khi có con dâu, con gái thấy có cái gì đó lạ quá trời lạ. Má gần

29-06-2016