XtGem Forum catalog
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 102 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 12 - Ngũ Độc Nương Tử Công Tôn Lan

↓↓

Chàng chẳng phải người vô tình, nhưng chàng biết lúc này không phải là lúc nóng nảy bi thương.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lục Tiểu Phụng đã đi quanh trong vườn hết một vòng. Đêm nay nữ khách không có nhiều và chưa thấy một cô gái nào đi giày hồng.


Chàng vẫn không nóng nảy.


Công Tôn Lan chắc không biết trong vườn lại có Lục Tiểu Phụng đang chờ mụ.


Điều này là một ưu thế cho chàng.


Vừng trăng tỏ dần dần lên cao khiến cho người ta phải nát ruột.


Giả tỷ lúc này Tiết Băng ở bên Lục Tiểu Phụng thì nhất định thị bảo chàng tìm chỗ ngồi và kêu lấy một mâm Đỉnh Hồ Thượng Tố hảo hạng.


Trước mặt người khác thị thường tỏ ra bẽn lẽn, mặt đỏ bừng không nói một câu.


Nhưng khi cùng đi với Lục Tiểu Phụng thị biến thành một cô gái rất nhõng nhẽo, hết đòi thứ này lại đòi thứ khác, chẳng một lúc nào chịu ngồi yên.


Lục Tiểu Phụng phát giác ra một điều làm cho chàng cao hứng. Chàng thích Tiết Băng nhõng nhẽo. Chàng muốn thị vòi vĩnh, vòi vĩnh như một đứa con nít bướng bỉnh.


Chàng thích thị nói líu lo... Chàng không muốn nghĩ thêm nữa và sắp sửa đi chỗ khác.


Giữa lúc chàng trở gót, bỗng nhìn thấy một mụ già ở dưới bóng cây đi ra.


Mụ già mặc quần áo xanh vá đến trăm miếng. Trên lưng mụ tựa hồ có một khối đá lớn để lên làm cho lưng mụ sắp gãy đến nơi.


Lúc mụ đi, lưng còng, đầu cúi thấp tựa hồ như đang tìm kiếm vật gì.


Ánh trăng chiếu vào mặt đầy những vết nhăn tựa hồ một tờ giấy vo tròn rồi lại mở ra.


Mụ bán mứt hạt giẻ, tay cầm một chiếc giỏ tre lớn, trên đậy một tấm vải bông dầy.


Mụ vừa đi vừa rao :


-Mứt hạt dẻ vừa mới chiên đây ! Mứt vừa thơm vừa dòn mười đồng một cân.


Mụ là một phụ nhân cô đơn nghèo khổ và đã ở vào những ngày cuối cùng trong đời người. Thanh âm mụ ấm ớ rất khó nghe.


Lục Tiểu Phụng đột nhiên cảm thấy trong lòng bịn rịn. Chàng vốn là người giàu tình cảm, thương xót kẻ cùng nghèo, liền cất tiếng gọi :


-Lão bà bà ! Bà bà lại đây bán cho vài cân.


Mùi hạt dẻ qua? nhiên vừa thơm vừa nóng, mới lấy ở tiệm ra.


Chàng hỏi :


-Mụ bán mười đồng một cân ư ?


Lão bà gật đầu. Lưng mụ còng, đầu cúi thấp, tựa hồ như muốn nhìn chân Lục Tiểu Phụng, vì người mụ không sao đứng lên được.


Lục Tiểu Phụng gục gặc cái đầu nói :


-Mười đồng một cân thì không được rồi.


Lão bà hỏi :


-Có mười đồng một cân mà đại gia còn chê đắt ư ?


Lục Tiểu Phụng dựng mặt lên đáp :


-Mứt hạt dẻ ngon thế này ít ra cũng phải mười lạng một cân mới đúng. Thiếu một đồng là tại hạ không chịu mua.


Lão bà cười. Nụ cười của mụ làm cho những vết nhăn trên mặt càng sâu xuống. Mụ nghĩ thầm :


-Gã này là một thằng ngốc. Phải chăng gã là người ở Quân Tử Quốc trong chuyện Kinh Hoá Duyên ?


Lục Tiểu Phụng lại hỏi :


-Mười lạng một cân, mụ có bán thì tại hạ lấy hai cân ?


Dĩ nhiên lão bà chịu lắm. Dù hai mươi lạng một cân mụ cũng bán.


Con người lúc già nua tuổi tác vẫn chưa hết lòng tham.


Lục Tiểu Phụng cười nói :


-Nhưng tại hạ cũng có việc muốn nhờ mụ giúp cho.


Lão bà nhăn nhó cười hỏi :


-Thân hình lão bà đã thế này thì còn giúp đại gia được việc gì ?


Lục Tiểu Phụng đáp :


-Việc này chỉ có lão bà bà giúp được tại hạ mà thôi.


Mụ già hỏi :


-Tại sao vậy ?


Lục Tiểu Phụng cười đáp :


-Vì lão bà bà lưng còng. Việc này cũng như lão bà bà tìm một vật gì trên mặt đất, nên tại hạ yêu cầu lão bà bà tìm kiếm dùm cho.


Mụ già hỏi :


-Tìm cái gì ?


Lục Tiểu Phụng đáp :


-Tìm một nữ nhân đi giày màu hồng và trên mũi giày có thêu con cú mèo.


Lão bà cười khằng khặc.


Việc này mà nhờ mụ thì trên đời tưởng không còn việc nào khác thích hợp cho mụ hơn.Dù mụ có chui qua đũng quần người ta, cũng chẳng ai đem lòng ngờ vực.


Mụ đón lấy hai chục lạng bạc. Mắt mụ cười híp lại chỉ còn bằng một sợi chỉ. Mụ dặn Lục Tiểu Phụng :


đại gia cứ ở đây chờ, hễ lão bà kiếm được là trở lại cho hay liền.


Lục Tiểu Phụng đáp :


-Lão bà bà mà tìm được người đó thì lúc trở lại đây tại hạ mua thêm hai cân mứt hạt dẻ nữa.


Lão bà trong lòng hí hửng tập tễnh cất bước.


Lục Tiểu Phụng cũng nức lòng hả dạ, chẳng những chàng khoan khoái mà còn tự đắc, tự hào. Chàng cho rằng chỉ có hạng người thông tuệ như mình mới nghĩ ra được quyết định rất thông minh này.


Đột nhiên chàng phát giác mình qua? nhiên là bậc thiên tài.


Nhưng chàng lại quên mất một điều là bậc thiên tài thường hay chết yểu.


Mứt hạt dẻ còn nóng hổi, vừa dòn vừa thơm.


Lục Tiểu Phụng toan lấy ăn để tự ủy lạo mình.


Chàng liền tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, bẻ miếng mứt toan bỏ vào miệng thì sực nhớ tới Tiết Băng.


Tiết Băng thích nhất mứt hạt dẻ, khi trời lạnh thị bỏ hạt dẻ vào trong bọc, thủ tay cho nóng rồi mới lấy ăn từ từ.


Một hôm Lục Tiểu Phụng gặp thị đang móc hạt dẻ ăn. Hôm ấy tiết trời khá lạnh, hai tay chàng đều cóng lại. Thị lấy tay chàng đút vào bọc cho ấm.


Cảm giác ấm áp và ngọt ngào đến bây giờ chàng còn phảng phất thấy ở đầu ngón tay.


Nhưng người thị nay ở đâu?


Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Chỉ vì yêu

Chỉ vì yêu

(khotruyenhay.gq) - “Người ta” có vợ thì đã sao, giàu thì đã sao, Thụy không cần cả

29-06-2016
Thức đợi bình minh

Thức đợi bình minh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Tình đầu!!!

Tình đầu!!!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016