Old school Easter eggs.
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 99 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 12 - Kế trung chi kế

↓↓
Phương Ngọc Phi nhìn Phương Ngọc Hương ngã xuống, y vẫn bất động, sắc mặt thản nhiên.


Lục Tiểu Phụng không nén được tiếng thở dài, lẩm bẩm :


- Có những chuyện ta vốn chẳng nên nói, chỉ tiếc...


Phương Ngọc Phi bỗng cắt ngang :

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Chỉ tiếc ngươi đã nghi ngờ ta từ lâu!


Lục Tiểu Phụng gật đầu :


- Ngươi mới đích thực là Phi Thiên Ngọc Hổ, Lam Hồ Tử chẳng qua cũng chỉ là một con rối bị ngươi lợi dụng.


Phương Ngọc Phi nói :


- Ngươi cũng biết từ lâu là cô ấy không phải em gái ta.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Sở Sở, Trần Tịnh Tịnh, Đinh Hương Di, cả ba người và Phương Ngọc Hương đều sống với nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng ta chưa hề nghe họ nhắc đến chuyện Phương Ngọc Hương có một người anh trai!


- Ngươi rất tinh tế.


- Ngươi biết được La Sát bài nằm trong tay Lam Hồ Tử nên bảo Trần Tịnh Tịnh xúi Lý Hà đánh cắp ngọc bài, sau đó dùng Phương Ngọc Hương làm mồi dụ ta mắc câu, lại lợi dụng Lý Hà để kéo Giả Lạc Sơn ra mặt, cuối cùng còn bắt Lam Hồ Tử thế mạng cho ngươi, như vậy toàn bộ tài sản của họ đương nhiên sẽ lọt vào tay ngươi.


Phương Ngọc Phi điềm nhiên nói :


- Ngươi cũng biết ta tiêu xài rất nhiều, phải nuôi nhiều nữ nhân, mà nữ nhân nào cũng biết phí tiền, nhất là loại thông minh xinh đẹp.


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Những nữ nhân này quả thật người nào cũng thông minh, nhưng đối với ngươi, họ chẳng qua chỉ là.....


Phương Ngọc Phi tiếp lời :


- Chỉ là một bầy chó cái!


- Dù gì, ngươi có thể lợi dụng nhiều nữ nhân như thế, bản lãnh kể cũng không thấp, chỉ tiếc một điều...


Phương Ngọc Phi ngắt lời Lục Tiểu Phụng :


- Đáng tiếc là rốt cuộc ta vẫn bị nữ nhân hại!


- Người thật sự hại ngươi chẳng phải Phương Ngọc Hương.


- Không phải cô ấy thì là ai?


- Là Trần Tịnh Tịnh. Chỉ có nàng mới có khả năng hại ngươi, bởi vì ngươi chỉ thật lòng đối với nàng, nếu không phải vì nàng, làm sao ngươi lại để lộ ra nhiều bí mật như vậy?


Phương Ngọc Phi lặng thinh, mặt y tuy không tỏ lộ vẻ gì khác lạ, nhưng có thể nhìn ra được y đang cố gắng tự kiềm chế.


Lục Tiểu Phụng nói tiếp :


- Bằng vào một chút thật tâm này của ngươi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.


Phương Ngọc Phi hỏi :


- Cơ hội gì?


- Đối với những kẻ như ngươi, ta không cần nói đến đạo nghĩa giang hồ. Trong phòng này chúng ta có bốn người, nếu cả bốn chúng ta đồng xuất thủ thì ngươi chết là cái chắc!


Phương Ngọc Phi không phủ nhận điều này. Lục Tiểu Phụng lại nói :


- Nhưng bây giờ ta muốn cho ngươi một cơ hội quyết đấu công bình.


Phương Ngọc Phi hỏi :


- Chỉ có ngươi đấu với ta?


- Đúng vậy! Ta đấu với ngươi, một chọi một!


- Nếu ta thắng ngươi thì sao?


- Nếu ngươi thắng được ta, thì ta chết, ngươi tự do đi!


Phương Ngọc Phi nhìn qua Tuế Hàn tam hữu. Cô Tùng lão lạnh nhạt đáp :


- Nếu ngươi thắng được hắn, thì hắn chết, ngươi tự do đi!


- Ngươi không thay đổi chứ?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Ta quyết chẳng nuốt lời!


Phương Ngọc Phi chợt cười lên :


- Ta biết vì sao ngươi muốn làm như vầy. Ngươi muốn chính tay ngươi giết ta chết.


Lục Tiểu Phụng không phủ nhận.


Phương Ngọc Phi mỉm cười :


- Ngươi tính sai rồi!


Lục Tiểu Phụng nói :


- Ta thường làm nhiều chuyện sai lầm, nhưng may là đôi lúc ngẫu nhiên cũng đúng được một lần.


- Nhưng lần này ngươi lầm rồi, lầm rất tai hại.


- Sao?


- Ngươi không thắng nổi ta đâu, chỉ cần ngươi động thủ là sẽ chết chắc!


Lục Tiểu Phụng bật cười. Phương Ngọc Phi nói tiếp :


- Ta biết rất rành võ công của ngươi, Linh Tê chỉ của ngươi dùng để đối phó với ta kỳ thực chẳng có hiệu lực gì cả, nhưng ta lại có phương pháp đối phó với ngươi.


Lục Tiểu Phụng mỉm cười, im lặng lắng nghe. Phương Ngọc Phi bỗng quay đi, một chút sau y quay lại, trên tay có thêm một đôi bao tay lấp lánh ánh bạc. Trên mặt đôi bao tay chẳng những có đầy gai nhọn tua tủa, mà còn cong cong như móng vuốt hổ.


Phương Ngọc Phi nói :


- Ta chế ra vật này đặc biệt để đối phó với ngươi, ngón tay của ngươi chỉ cần chạm nhẹ vào, bước chưa đầy ba bước là ngươi sẽ ngã lăn ra chết ngay!


Lục Tiểu Phụng cười hỏi :


- Ta có thể nào không chạm vào nó chăng?


- Không thể nào! Cách dùng ngón tay tiếp võ khí của kẻ địch đã thành thói quen của ngươi, một tập quán lâu năm nhất thời không thể sửa được, nhất là lúc đối đầu với những chiêu hiểm ác. Ta bảo đảm ngươi sẽ phải đối đầu với những chiêu hiểm ác.


Lục Tiểu Phụng nhìn bao tay bạc trong tay Phương Ngọc Phi, một lát sau chàng than dài :


- Nói như vậy, ta xem ra chết chắc rồi.


Phương Ngọc Phi nói :


- Ngươi vốn đã chết chắc rồi.


Giọng nói và thái độ của Phương Ngọc Phi tràn đầy tự tín, cao thủ khi giao đấu, có lòng tự tín thì như có thêm một võ khí rất đáng sợ, thậm chí đáng sợ hơn đôi bao tay bạc kỳ dị của y nữa. Nụ cười trên môi Lục Tiểu Phụng đã tắt.


Ngay lúc ấy Phương Ngọc Phi xuất thủ. Ánh ngân quang lóe sáng đến hoa mắt Lục Tiểu Phụng.


Những chiêu thức quỷ dị cơ hồ như quấn chặt tay chàng khiến chàng chẳng thể xuất thủ. Căn phòng này không rộng lớn nên Lục Tiểu Phụng gần như không có đường thối lui. Trên đời này chẳng có người nào là vĩnh viễn bất bại. Lục Tiểu Phụng cũng là người. Hôm nay có phải chàng sẽ bại tại nơi đây?


Cô Tùng lão chắp hai tay sau lưng, đứng xa xa trong góc lãnh đạm quan sát, đột nhiên lão hỏi Thanh Trúc lão :


- Ngươi xem hắn phải chăng chắc chắn phải bại?


Thanh Trúc lão trầm ngâm :


- Đại ca thấy sao?


- Ta xem hắn sẽ phải bại!


Thanh Trúc lão than nhẹ :


- Thật không ngờ Lục Tiểu Phụng cũng có ngày bị người đánh bại.


Cô Tùng lão đáp :


- Ta nói người bại chẳng phải Lục Tiểu Phụng, mà là Phương Ngọc Phi.


Thanh Trúc lão kinh ngạc :


- Nhưng mà hiện tại gã họ Phương đang chiếm thượng phong.


- Chiếm thượng phong trước chỉ là ra sức lúc ban đầu, chứ cao thủ giao đấu phân thắng phụ ở chiêu tối hậu.


- Nhưng xem ra Lục Tiểu Phụng không còn khả năng hoàn thủ được.


- Hắn chẳng phải không còn khả năng, mà là không muốn.


- Tại sao?


- Hắn đang chờ.


- Chờ cơ hội tối hậu, để xuất chiêu tối hậu?


- Nói nhiều tất dễ thất ngôn, kẻ tận chiếm thượng phong sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc sơ xuất.


- Đến lúc ấy chính là lúc Lục Tiểu Phụng có cơ hội xuất thủ?


- Đúng vậy!


- Cho dù có một cơ hội như thế, cũng chỉ thoáng qua trong nháy mắt!


- Dĩ nhiên!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Mẹ kế

Mẹ kế

Có lẽ trong tâm thức của mỗi người khi nhắc đến dì ghẻ chắc chắn là một người

23-06-2016
Thiếu nữ Hoa Ban

Thiếu nữ Hoa Ban

(khotruyenhay.gq - Tham gia cuộc thi viết "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi") Một

26-06-2016
Quên và mất

Quên và mất

Mười năm trước, bạn không bao giờ gặp một nỗi mất mát mang tên "hư ổ

01-07-2016
Tà Áo Học Sinh

Tà Áo Học Sinh

Cuốn tiểu thuyết dành cho tuổi trẻ “Tà áo học sinh” gồm 4 phần (Tiểu Tam Nhi, Lâm

22-07-2016 24 chương
Không nhan sắc

Không nhan sắc

Thơm đứng bên cửa sổ, tóc buộc ở sau gáy bằng một sợi dây thun màu vàng. Trong ngày,

01-07-2016
Kẻ sống chung nhà

Kẻ sống chung nhà

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Nhìn bộ dạng

27-06-2016