Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 49 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 12 - Hòa Thượng Giở Trò

↓↓
Còn Sa Mạn ?


Sa Mạn đâu rồi ?


Chiếc rương đã được vác lên, Tiểu Ngọc còn đang thôi thúc không ngớt:


- Mau, mau, mau.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lục Tiểu Phụng nóng nảy muốn phát điên lên được. Nhìn chiếc rương bị mang đi, Sa Mạn nhất định cũng sẽ phát điên lên. Nhưng nàng chỉ đành lấy mắt nhìn. Nghĩ đến điểm đó, Lục Tiểu Phụng muốn tan nát cả trái tim.


Sa Mạn chắc cũng đau lòng lắm. Nhưng tim tan nát thì làm được gì ? Dù cho đụng đầu vào tròng chết, cả người đụng cho tan nát thành mảnh vụn, cũng chẳng làm gì được.


Rốt cuộc chàng đã hiểu ra bốn chữ "không biết làm sao" mùi vị ra thế nào, mùi vị ấy chẳng có người nào chịu cho nổi.


Hai người khiêng rương không biết đã uống phải thứ thuốc gì, vừa vác rương lên đã chạy như bay. Lão Thực hòa thượng còn nắm lấy tay chàng, đặt vào trong bàn tay mình vỗ về mấy cái, làm như chàng là một đứa bé, an ủi cho chàng ngoan ngoãn nghe lời.


Lục Tiểu Phụng thì chỉ muốn nghe một thứ ... chàng chỉ muốn nghe cái đầu trọc của hòa thượng, bỗng bị đụng vỡ ra như vỏ trái trứng gà, chỉ tiếc là hai gã khiêng rương không những đi nhanh, còn đi rất êm, làm như từ trong lòng mẹ sinh ra là đã học khiêng rương rồi.


Lão Thực hòa thượng thở ra nhè nhẹ, hiển nhiên tỏ vẻ rất khoan khoái, rất bằng lòng.


- Gã hòa thượng này quả thật là sao chiếu mệnh của mình, gặp phải y mình chắc chắn trước sau gì cũng bị xui xẻo.


Tiếng mắng chửi người, Lục Tiểu Phụng không biết nhiều lắm, nam bắc mười ba tỉnh, các thức các dạng mắng người, chàng đều chỉ hiểu sơ sơ, cộng tất cả lại cũng chỉ không quá sáu bảy trăm thứ.


Chàng đã đem sáu bảy trăm câu mắng chửi đó toàn bộ ra mắng thầm trong bụng, chỉ hận không được mắng ra khỏi miệng.


- Còn Sa Mạn đâu ?


Mắt trừng trừng nhìn người ta chia rẻ nàng và con gà trống con của nàng, trong lòng nàng sẽ cảm thấy ra sao ? Nàng có chết đi không ? Chết rồi không chừng sẽ đỡ hơn, nếu không chết, làm sao nàng có thể một mình cô đơn lạnh lẽo qua ngày cho được ? Không chừng nàng có cách lén lên được thuyền, bản lãnh của nàng cao siêu hơn người ta tưởng tượng nhiều.


Nếu nàng không lên được thuyền, nàng có lên giường người khác không ?


Trái tim của Lục Tiểu Phụng như dầu đang bị đun sôi sục, càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng khó chịu.


Chàng vốn không phải là một người nhỏ nhen, nhưng Sa Mạn đã biến chàng ra như vậy. Một người đã yêu thật rồi, tại sao lại biến thành hồ đồ, tại sao lại biến thành nhỏ nhen ?


Hai gã khiêng rương bỗng bắt đầu mở miệng ra chửi:


- Chỉ vì cái rương quỷ này mà hại chúng ta muốn ăn một bữa ăn cũng không xong.


Con mẹ nó, đồ quỷ to đầu.


- Chúng mình lại chỗ nào không người quăng quách nó xuống biển cho xong, khỏi phiền phức gì cả.


Những tay thủy thủ đã từng qua sóng gió, dĩ nhiên họ chẳng phải là thứ gì, tức giận lên, không chừng quả thật làm thế. Lục Tiểu Phụng chẳng màng tí nào, ngược lại chàng còn mong bọn họ làm vậy thật. Không ngờ người khác lại thay đổi chủ ý:


- Nhưng mình ít ra cũng phải xem thử trong rương đựng gì trước cái đã chứ.


Đối với Lục Tiểu Phụng, cái chủ ý ấy hình như cũng không đến nổi tệ lắm, chỉ tiếc là Tiểu Ngọc đã khóa cái rương lại.


- Ngươi mở cái khóa này được không ?


- Không được.


- Ngươi dám phá cái rương này ra không ?


- Tại sao không dám ?


- Nếu Cửu thiếu gia hỏi đến, ai chịu trách nhiệm ?


- Ngươi !


- Con mẹ ngươi !


Người kia vừa cười vừa mắng:


- Ta đã biết người là cái thứ gian manh !


- Hình như ngươi cũng chẳng khác lắm.


- Vì vậy chúng ta cứ ngoan ngoãn khiêng rương đem về lại, đem vào đáy thuyền để đó là yên ổn mọi chuyện.


"Bình" một tiếng, hai người thả cái rương xuống thật mạnh, phía dưới nghe có tiếng gỗ kêu. Hai người đồng thời thở phào ra một cái, nơi đây hiển nhiên là đáy khoang thuyền của Cung Cửu.


Bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, coi như là yên ổn lắm rồi. Lão Thực hòa thượng cũng thở nhẹ một hơi ra, hình như đang nói:


- Năm ba này nữa, một con gà trống con, một con lừa trọc có thể về lại nhà được rồi.


Y cũng sẽ yên ổn thái bình rồi. Còn Lục Tiểu Phụng thì sao ? Lục Tiểu Phụng thì ngay cả tức giận cũng chẳng còn cảm thấy gì, sờ sờ vào mũi của chàng, quả thật không cảm thấy gì cả.


Lão Thực hòa thượng cũng giật cả mình lên:


- Ngươi làm gì vậy ?


Không có phản ứng, không có hơi thở. Có ai bị người ta làm tức giận quá chết đi được không ?


Lão Thực hòa thượng nói:


- Người đừng có chết, hòa thượng không muốn nằm chung rương với một người chết !


Vẫn còn không có phản ứng, vẫn còn không có hơi thở.


Lão Thực hòa thượng bỗng bật cười:


- Nếu ngươi tính gạt ta, để cho ta giải khai huyệt đạo của ngươi, ngươi đã tính lầm rồi.


Y cười càng thoải mái:


- Người tốt không sống lâu, họa hại thì sống mãi ngàn năm, ta biết ngươi chết không nổi.


Lục Tiểu Phụng rốt cuộc cũng thở phào ra, trong rương vốn đã ngạt thở muốn chết người, còn nín thở thêm thật là khó chịu. Chàng không tính vì tức giận mà chết đi.


Lão Thực hòa thượng càng cười khoái trá:


- Tuy ta chẳng muốn dồn chung một chỗ vào với ngươi để đánh nhau, nhưng một người lẩm bẩm một mình cũng chẳng có gì ý tứ, chỉ cần người ngoan ngoãn chút xíu, ta sẽ giải khai á huyệt của ngươi !


Lục Tiểu Phụng rất ngoan ngoãn, một người đã bị điểm vào ba chỗ huyệt đạo chết người nhất, y có muốn không ngoan ngoãn cũng không xong.


Lão Thực hòa thượng quả thật rất thủ tín, y lập tức giải khai á huyệt cho Lục Tiểu Phụng.


- Con lừa trọc đầu nhà ngươi còn không mau đi đâu chết cho rồi !


Đấy vốn là câu đầu tiên Lục Tiểu Phụng muốn nói. Nhưng chàng không nói ra.


Có lúc chàng cũng là người rất thâm trầm, rất có tâm cơ. Chàng không muốn Lão Thực hòa thượng lại đi điểm á huyệt của mình lại lần nữa. Giọng nói của chàng không có lấy một tí tức giận, chàng chỉ hững hờ nói một câu:


- Thật ra ngươi cũng chẳng cần làm vậy !


Lão Thực hòa thượng hỏi:


- Chẳng cần làm gì ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Chẳng cần phải điểm huyệt của ta !


Lão Thực hòa thượng hỏi:


- Nhưng hòa thượng sợ ngươi tức giận lắm !


Lục Tiểu Phụng nói:


- Tại sao lại tức giận ?


Lão Thực hòa thượng nói:


- Con gà mái con bỗng biến thành con lừa trọc, con gà trống con ắt là tức giận !


Lục Tiểu Phụng đang cười:


- Người lầm rồi.


Lão Thực hòa thượng hỏi:


- Lầm chỗ nào ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Con gà trống con chẳng còn là con gà trống con.


Lão Thực hòa thượng hỏi:


- Con gà trống già khác gà trống con chỗ nào ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Rất nhiều chỗ, chỗ lớn nhất là, gà trống già đã gặp gà mái, lớn có nhỏ có, không biết đã bao nhiêu con, nhưng chỉ có một con lừa trọc làm bạn.


Giọng chàng nói rất thành khẩn:


- Huống gì, cô ta vốn là người ở đây, có ở lại cũng không sao, lừa trọc nhà ngươi mà ở lại, không chừng sẽ biên thành lừa chết, ta cũng không đến nổi muốn thấy bạn bè biến thành lừa chết.


Lão Thực hòa thượng lại nắm chặt lấy tay chàng, hiển nhiên đã bị chàng làm cho cảm động:


- Ngươi quả thật là bạn tốt.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Thật ra ngươi cũng phải biết rồi.


Lão Thực hòa thượng nói:


- Hiện tại biết, cũng còn chưa muộn !


Lục Tiểu Phụng nói:


- Hiện tại ngươi giải khai huyệt đạo của ta, cũng còn chưa muộn.


Lão Thực hòa thượng chầm chậm nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Bài kiểm tra nhớ đời

Bài kiểm tra nhớ đời

Khi tôi đang còn học năm thứ hai trường nữ hộ sinh, một ngày nọ, vị giáo sư già cho

01-07-2016
Phía sau một chàng trai

Phía sau một chàng trai

  (khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu

26-06-2016
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Nhật kí mùa thu

Nhật kí mùa thu

Thu à, có bao giờ em biết, hình như anh đã lỡ yêu mùa thu của Việt Nam mất

28-06-2016
Cafe

Cafe

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Có những

27-06-2016
Ba và anh trai

Ba và anh trai

Vừa bước chân vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của Anh trên bàn thờ nghi ngút

01-07-2016
Truyện tranh Dọn phòng

Truyện tranh Dọn phòng

   Dọn phòng      Phòng ốc bừa bộn là thói quen xấu của rất nhiều người. Đôi

04-10-2016
Quả táo của Jules

Quả táo của Jules

"Trong tình yêu, duyên số luôn có cách giúp ta tìm lại nhau. Đôi khi, chỉ cần đến một

30-06-2016

pacman, rainbows, and roller s