XtGem Forum catalog
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 10 - Uyên Ương Ly Tán

↓↓
Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, phương đông đã dần dần ửng đỏ, trên mặt biển vạn đạo kim quang đang bừng lên, thật là tráng lệ.


Ngày mai chàng còn thấy được mặt trời không ? Lục Tiểu Phụng không có lấy ngay cả một điểm gì làm chắc.


Chàng thả tung hết tứ chi, nửa chìm nửa nổi tùy theo dòng nước phiêu lưu, chỉ hy vọng nước triều lại đưa chàng trở về lại đảo, chàng không bao giờ tưởng tượng ra, giờ này phút này lại có chiếc thuyền nào đi qua gần đây.


Nào ngờ trên mặt biển cứ có một chiếc thuyền, chính là loại thuyền nhỏ lần trước chàng rớt xuống nước, Nhạc Dương đã ném cho, trên chiếc thuyền nhỏ đang có người dùng sức chèo, hiển nhiên nằm mộng cũng nghĩ không ra, còn có người sống sót đâu đây.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lục Tiểu Phụng nhảy vụt lên, nhảy vào lòng thuyền, người đó sợ quá la lớn lên, làm như vừa thấy quỷ không bằng.


Y xem ra còn là một đứa bé, tuổi tác dĩ nhiên không lớn lắm, mặc áo xanh, là một đứa nhỏ làm tạp dịch trong thuyền.


Lục Tiểu Phụng vừa lên thuyền đã cảm thấy đứa nhỏ có hành động đáng nghi ngờ, dáng điệu có vẻ quen quen.


Chỉ bất quá lúc đó chàng đang thất hồn thất vía, chẳng đi để ý đến chuyện đó làm gì.


Gương mặt đứa nhỏ rất trắng trẻo dễ thương, xem ra không có vẻ là đứa nhỏ quen làm chuyện tạp dịch, sau khi thuyền chìm rồi, y còn tìm ra được thuyền nhỏ cấp cứu, vận khí quả thật không tệ.


Y kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Phụng, ngay cả cặp môi cũng trắng bệch ra:


- Ngươi ... ngươi còn chưa chết sao ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Ta đã chết rồi, ta đi tìm người chết thế đây.


Đứa nhỏ nửa ngờ nửa tin, trong lòng vẫn còn kinh hoảng:


- Tại sao ngươi lại đi tìm ta ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Bởi vì ngươi là người làm chìm thuyền chứ còn ai !


Đứa nhỏ lập tức lớn tiếng phủ nhận:


- Không phải tôi, tôi chẳng biết gì cả.


Lục Tiểu Phụng cười cười, bỗng ôm y lên, kéo tung chéo áo ra, bày bộ ngực trắng nõn nà và cặp vú nhỏ, đứa bé này lại là Tiểu Ngọc, cô bé hôm qua Cửu thiếu gia sai đi tìm Sa Mạn.


Dĩ nhiên cô ta chẳng còn là đứa bé, cô đã đến tuổi biết sơ sơ chuyện phong tình, cô bỗng bị người ta bồng lấy cởi y phục, toàn thân đã mềm nhũn cả ra, trong lòng vừa kinh hãi, vừa tức giận, vừa xấu hổ, vừa nóng nảy, cô run rẩy hỏi:


- Ngươi ... ngươi tính làm gì thế ?


Lục Tiểu Phụng thản nhiên nói:


- Ta chẳng muốn gì cả, chẳng qua, trước giờ ta nổi danh là kẻ háo sắc, ai ai cũng biết !


Tiểu Ngọc sợ quá muốn ngất cả ra, nhưng trong lòng lại có cảm giác gì đó thật kỳ quái, cô cứ không chịu bất tỉnh.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Ta thích các cô nhỏ hay nói xạo, không biết cô có biết nói xạo không ?


Chành cố ý tít mắt lại, bày hai hàm răng ra, làm vẻ háo sắc vô cùng, giống như săp nuốt cô vào trong bụng.


Tiểu Ngọc lập tức lắc đầu:


- Tôi không biết nói xạo, trước giờ tôi bao giờ nói xạo.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Cô không biết nói xạo sao ? Được, ta thử thử xem, tại sao thuyền lại bị thiêu rụi vậy ?


Tiểu Ngọc nhìn bàn tay của chàng, bàn tay của chàng hình như không có vẻ quy củ lắm, dáng điệu của chàng cũng làm cho người ta muốn hoảng cả lên.


Cô rốt cuộc thở ra nói:


- Dưới đáy thuyền có dấu Phích Lôi Tử của Phích Lôi Đường ở Giang Nam, còn có mấy thùng dầu hôi, chỉ cần Phích Lôi Tử nổ tung lên dẫn mồi, thuyền sẽ bị thiêu rụi !


Lục Tiểu Phụng nói:


- Ai dẫn mồi vậy ?


Tiểu Ngọc nói:


- Không phải ...


Lục Tiểu Phụng nói:


- Không phải cô ?


Bàn tay chàng bỗng làm một chuyện thật đáng sợ, người của Tiểu Ngọc mềm ra, cô nói nhỏ:


- Không phải người khác !


Lục Tiểu Phụng hình như không hiểu lắm:


- Không phải người khác, không lẽ là cô ?


Tiểu Ngọc cắn môi, rốt cuộc gật gật đầu. Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Ai sai cô làm chuyện này ? Có phải là Cửu công tử của cô không ?


Tiểu Ngọc nói:


- Không phải y, là công chúa !


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Cha cô ta không phải là Hoàng đế, tại sao các người gọi cô ta là công chúa ?


Tiểu Ngọc nói:


- Không phải công chúa, là cung chủ, cung là hoàng cung !


Lục Tiểu Phụng hỏi:


- Tại sao cô ta lại xưng là cung chủ ?


Tiểu Ngọc nói:


- Tại vì cô ta họ Cung, tên là Cung Chủ !


Lục Tiểu Phụng bật cười:


- Trước đây ta có quen một lão đầu tử, cô đoán xem y tên gì ?


Tiểu Ngọc hỏi:


- Tên gì ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Y tên là Lão Đầu Tử, bởi vì y vốn họ Lão, tên là Lão Đầu Tử.


Tiểu Ngọc cũng bật cười, hình như cô đã quên mất hai bàn tay đáng sợ của chàng.


Nhưng Lục Tiểu Phụng đã buông cô ra, chàng cố ý vênh mặt lên nói:


- Cô quả thật không biết nói xạo, ta chẳng thích cô !


Tiểu Ngọc nhìn chàng, cô đảo quanh tròng mắt, bỗng hỏi:


- Ông tưởng tôi sợ Ông thích tôi lắm sao ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Cô không sợ ?


Tiểu Ngọc lắc lắc đầu nhẫn nha nói:


- Tôi nói cho ông biết những chuyện đó, chỉ vì tôi vốn không biết nói xạo thế thôi !


Lục Tiểu Phụng cười lớn. Bấy giờ mặt trời đã lên, chiếu vào gương mặt trái xoan của cô, cũng chiếu vào bộ ngực phát dục đầy đặn của cô. Lục Tiểu Phụng cười nói:


- Bất kể cô có nói thật hay không, hiện tại cô có thể mặc y phục vào rồi đấy !


Tiểu Ngọc chớp mắt:


- Cái gì của em, ông cũng đã thấy hết rồi, mặc y phục vào cho đàng hoàng để làm gì nữa ?


Cô gỡ chiếc mũ xanh trên đầu ra, mái tóc dài mềm mại bóng lượt rũ xuống, cô xoay người lại ánh mặt trời:


- Em ở đây lâu rồi mà chưa sưởi nắng bao giờ, em cũng muốn cởi hết y phục sưởi một trận !


Ánh mặt trời sáng lạn, nước biển xanh đậm một màu, được ở trần nằm sưởi ấm, quả thật là một chuyện thoải mái.


Lục Tiểu Phụng lớn tiếng nói:


- Cô đừng có làm vậy.


Tiểu Ngọc hỏi:


- Tại sao ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Tại vì ... tại vì ta là con quỷ háo sắc.


Tiểu Ngọc nhoẻn miệng cười nói:


- Em không sợ quỹ háo sắc, không lẽ quỷ háo sắc lại đi sợ em sao ?


Lục Tiểu Phụng thở ra nói:


- Quỷ háo sắc cũng không sợ cô, hắn chỉ sợ mình sẽ ...


Chàng chưa nói xong câu, đã biến hẳn sắc mặt, chàng bỗng phát hiện đáy thuyền có nước tràn vào.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
For My First Love

For My First Love

Cậu bước vào cuộc đời tớ vào một ngày ve kêu đầu mùa. *** Thi tốt

24-06-2016
Gia đình...

Gia đình...

Tôi ghét gia đình tôi! Phải, tôi ghét căn nhà tôi đang sống, tôi ghét cái giường tôi

29-06-2016
Nhà hoang

Nhà hoang

(khotruyenhay.gq) - Có lẽ phải đưa mẹ về quê! Ở thế này mệt mỏi lắm – Anh nói -

27-06-2016
Truyện rất ngắn

Truyện rất ngắn

Những mẩu chuyện đâu đó... *** Truyện rất ngắn 1 Tối đi làm về ngồi quán cơm

24-06-2016
Đồi nho xanh

Đồi nho xanh

Hai mươi bảy tuổi, Kim chợt nhận ra: nho hãy còn xanh lắm .... *** Kim ngồi bật dậy

26-06-2016
Rẽ trái hay rẽ phải?

Rẽ trái hay rẽ phải?

Trong đêm tân hôn, chú rể nằm mơ thấy một vị thần hiện ra và bảo: "Ta sẽ cho con

01-07-2016