XtGem Forum catalog
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 52 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 10 - Uyên Ương Ly Tán

↓↓

Lục Tiểu Phụng cười khổ:

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Thì ra không những cô là hồ ly tinh, cô còn là hỗn đản nữa.


Tiểu Ngọc bật cười:


- Chẳng qua, ông cũng nên yên lòng đi, hỗn đàn em đây cũng chẳng muốn đi lấy một đại hỗn đản như ông.


Cô nhảy bật dậy, nói:


- Em muốn về đây, còn ông ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Ta ...


Chàng không nói hết câu, bởi vì thật tình chàng không biết nên đi đâu.


Chàng không hề sợ người khác hại mình, chuyện đó chàng đã quá quen thuộc, nhưng hôm nay là ngày Sa Mạn thành thân, muốn chàng đưa mắt nhìn Sa Mạn đi lấy người khác, thật tình chàng chịu không nổi.


Từng trận từng trận sóng biển cuốn qua, chàng bỗng phát hiện ra nơi đây chính là chỗ mình lên bờ lần đầu tiên. Tiểu Ngọc lại hỏi:


- Ông rốt cuộc có về hay không đây ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Ta có cái nhà rất đẹp, ở gần đây, cô có muốn lại xem không ?


Tiểu Ngọc cười nói:


- Ông nói xạo, em không thích đàn ông nói xạo đâu.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Tôi còn có một ông bạn đang chờ tôi ở đó, ông bạn có cái bụng bự bự, không những thú vị cực kỳ, mà còn không biết nói xạo.


Tiểu Ngọc cười khom cả lưng lại:


- Thì ra không những ông nói xạo, ông còn nói dóc nữa, trên đời này bao nhiêu hạng người đều có, chỉ có người không nói xạo, em còn chưa gặp một ai.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Cô không tin, tại sao không lại đó xem ?


Tiểu Ngọc nói:


- Đi thì đi, có gì phải sợ, dù sao ...


Cô che miệng cười lại nói:


- Dù sao em cũng chẳng sợ gì ông, chỉ có ông sợ em thôi.


Nước suối vẫn còn chảy không ngừng, cái nhà nhỏ của chàng vẫn còn đó, trên đời này vốn có nhiều chuyện vĩnh viễn sẽ không hề thay đổi.


Tiểu Ngọc lại cười khom cả lưng lại:


- Đây là cái nhà đẹp của ông đấy hở ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Gian phòng này vừa thoáng, vừa mát, cô nói có chỗ nào không tốt ?


Tiểu Ngọc nói:


- Tốt ... tốt ... tốt muốn xấu hổ luôn !


Lục Tiểu Phụng cười lớn, kéo tay cô đi vào, pho tượng Di Lặc vẫn còn đang nằm đó, vẫn còn cười toe toét.


Tiểu Ngọc hỏi:


- Đây là ông bạn của ông đấy hở ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Cô xem ông ta có biết nói xạo không ?


Tiểu Ngọc chỉ còn nước thừa nhận:


- Không biết.


Lục Tiểu Phụng nói:


- Vì vậy tôi cũng không nói xạo.


Chàng khom lưng lại, vỗ vào bụng pho tượng Phật Di Lặc, cười nói:


- Ông bạn tốt, tôi biết ông nhất định chờ tôi ở đây, không những ông không biết nói xạo, cũng không biết bán đứng bạn bè.


Pho tượng Phật Di lặc đang cười hì hì nhìn chàng, bỗng nói:


- Nhưng em biết cắn người đấy.


Giọng nói quả thật phát ra từ pho tượng Phật, Lục Tiểu Phụng quả thật giật bắn cả người lên.


Pho tượng Phật Di Lặc này biến thành biết nói từ lúc nào thế ?


Pho tượng Phật bỗng thở ra nói:


- Không những biết cắn người, còn biết nói xạo nữa.


Lục Tiểu Phụng bỗng nhảy cỡn lên, ôm choàng lấy pho tượng Phật, vừa cười vừa nhảy. Tiểu Ngọc kinh ngạc nhìn chàng, cô cứ ngỡ chàng đã phát điên.


Lục Tiểu Phụng quả thật muốn điên lên, cao hứng quá muốn phát điên lên. Pho tượng Phật Di Lặc dĩ nhiên không biết nói, chỉ bất quá có người đang núp trong đó nói ra.


Lục Tiểu Phụng nhận ra giọng nói người này. Người này chính là Sa Mạn.


Gương mặt của Sa Mạn vẫn còn trắng bệch, tuy so với lúc xưa tiều tụy, nhưng ánh mắt đầy vẻ sung sướng.


Lục Tiểu Phụng nhìn nàng si ngốc, không biết bao lâu rồi mới hỏi:


- Sao em lại đến đây ?


Sa Mạn chớp mắt nói:


- Anh lại nhà em được, sao em lại nhà anh không được ?


Lục Tiểu Phụng cười nói:


- Dĩ nhiên là được, tùy tiện lúc nào cũng được, nhưng ...


Trong lòng chàng đang bí tắc:


- Hôm nay em không nên lại !


Sa Mạn hỏi:


- Tại sao ?


Lục Tiểu Phụng tuy còn đang gắng gượng cười cười, nhưng cười không muốn nổi:


- Không phải hôm nay là ngày đám cưới của em sao ?


Nhưng Sa Mạn rười cười:


- Không phải lúc nãy em đã nói với anh rồi sao, không những em biết cắn, em còn biết nói xạo nữa.


Lục Tiểu Phụng lại đần mặt ra. Tiểu Ngọc nhịn không nổi cười nói:


- Bây giờ em mới hiểu ra, tại sao ông thích mấy cô hay nói xạo, bởi vì ông thích Mạn cô nương.


Cô cũng chớp chớp mắt nói:


- Hiện giờ các người có thể ấy gì đó với nhau, nhưng em phải đi đây, em mà không đi chỉ sợ sẽ bị đuổi đi mất.


Cái cô bé này quả thật là người biết ý, cô nói đi quả là đi ngay, lần này Lục Tiểu Phụng chẳng lưu cô lại, đợi cô đi xa rồi, Sa Mạn mới hỏi:


- Hai người ấy với nhau là nghĩa làm sao ?


Lục Tiểu Phụng nói:


- Nghĩa là thế này nè.


Chành bỗng chồm qua, ôm chặt lấy nàng, hai người lăn qua đám cỏ mềm, gió biên ấm áp và ướt át, sóng biển vỗ nhẹ trên bờ, ôn nhu như tiếng thở của tình nhân.


Hô hấp của bọn họ không nhẹ nhàng như gió và biển. Hô hấp của bọn họ rất ngắn, và rất gấp rút, cũng như trái tim của bọn họ vậy.


Tại sao em phải nói xạo vậy ? Tại sao lại bắt anh phải đi ? Bởi vì em muốn thử anh, nhưng em biết anh sẽ về lại. Những câu nói đó, bọn họ không hỏi, cũng không trả lời. Nhất thiết mọi chuyện đều không cần phải giải thích.


Những chuyện bọn họ đang làm, chính là lời giải thích, giữa cặp tình nhân thật tình yêu thương với nhau, đấy chính là lời giải thích còn hay ho hơn gấp vạn lần.


Gió biển vẫn còn nhẹ nhàng, hô hấp của bọn họ cũng đã trở lại nhẹ nhàng.


Căn nhà nhỏ tí teo ấy, chính là cung điện của bọn họ, trong cung điện của bọn họ, chỉ có hoà bình, chỉ có tình yêu. Bao nhiêu chuyện thô bạo, tà ác trên đời này, hình như đã xa cách bọn họ, xa cách lắm. Nhưng bọn họ đã lầm.


Chính ngay lúc đó, cung điện của bọn họ bỗng sụp đổ, sụp đổ xuống người bọn họ. Lục Tiểu Phụng không động đậy. Sa Mạn cũng không động đậy.


Bọn họ vẫn còn ôm nhau chặt cứng, dù cho trời có sập xuống, sụp xuống người bọn họ, đè nát bọn họ ra thành cám, bọn họ cũng chẳng màng. Bởi vì bọn họ đã đạt được cái chân tình mà bọn họ đã khát vọng cả một đời.


Bọn họ đã quá đủ trong nhau. Thậm chí bọn họ còn không nghe có tiếng động gì khác hơn, dù bọn họ không phải là không nghe đó, nhưng là không muốn nghe tí nào.


Đấy quả thật là giọng nói bọn họ không muốn nghe. Đối với bọn họ, trên đời này không có tiếng cười nhạt nào khó nghe hơn của Ngưu Nhục Thang.


Hiện tại tiếng cười vọng vào bên trong, lại chính là tiếng cười nhạt của Ngưu Nhục Thang.


Ngưu Nhục Thang không những đang cười nhạt, cô còn nói. Giọng nói của cô còn lanh lãnh, còn điếc tai hơn cả tiếng cười, thậm chí cô còn đang vỗ tay:


- Tốt, quá tốt, vũ công các người mà được bằng một nửa động tác các người vừa làm, nhất định chẳng có người nào chịu cho nổi !


Lục Tiểu Phụng rốt cuộc thở ra, gạt mấy miếng cỏ khô đang phủ trên mặt.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Chuyện của bong bóng

Chuyện của bong bóng

Cái phút giây Luân thấy Khuê tay trong tay với một người con trai khác làm Luân nhớ đến

29-06-2016
Lâu đài cát

Lâu đài cát

Với tôi, cuộc sống đẹp là khi ta sống mà có điều gì đó để hy vọng, trông mong.

24-06-2016
Những gì họ trải qua

Những gì họ trải qua

"Tại sao ông ta lại ngạo mạn thế chứ? Ông ta không thể chờ đợi một vài phút để

30-06-2016
Cứ để nó mưa đi!

Cứ để nó mưa đi!

"Có những người cảm mến nhau vì ánh mắt, yêu thương nhau vì nụ cười, nhưng

23-06-2016
Yêu đến chết

Yêu đến chết

Cô tự tử, nhưng đến Diêm Vương cũng từ chối cô. Dư luận không ngừng đả kích. Cô

27-06-2016