Lục Tiểu Phụng hỏi:
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Cô có biết bơi không ?
Tiểu Ngọc nói:
- Không biết.
Lục Tiểu Phụng thở ra:
- Lần này chắc là tiêu rồi.
Tiểu Ngọc hỏi:
- Chuyện gì tiêu rồi ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Cái vị Cung Chủ của cô không những muốn giết tôi, còn muốn giết luôn cả cô để bịt miệng.
Tiểu Ngọc hững hờ nói:
- Em biết.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Cô biết ?
Tiểu Ngọc nói:
- Cô ta đục thủng hai lỗ dưới đáy thuyền, dùng sáp bịt lại, bị nước biển sát qua sát lại một hồi, sáp sẽ bị chảy ra, nước biển tràn vào, chiếc thuyền này sẽ bị chìm.
Lục Tiểu Phụng la lên:
- Cô đã biết vậy, sao còn ngồi lên chiếc thuyền này ?
Tiểu Ngọc nói:
- Bởi vì em muốn thưởng thức mùi vị bị chết đuối ra sao.
Lục Tiểu Phụng đần mặt ra. Chàng không ngờ rằng cái cô bé xem ra thông minh và lanh lợi kia, lại là một đứa nhỏ hỗn đản hồ đồ quá như vậy.
Tiểu Ngọc nói:
- Em biết trong lòng ông nhất định đang mắng em hỗn đản, thật ra nếu ông không gặp phải em, ông cũng bị chết đuối thôi, có thêm một người chết với ông có gì là không tốt ?
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói:
- Ta chỉ bất quá hơi hối hận một tý !
Tiểu Ngọc hỏi:
- Hối hận chuyện gì ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Hối hận tại sao lúc nãy không thật tình ấy cô cho rồi.
Tiểu Ngọc đỏ mặt lên, nhưng lại nhịn không nổi bật cười sằng sặc. Lục Tiểu Phụng trừng mắt hỏi:
- Cô cười gì ?
Tiểu Ngọc không trả lời, cô lấy từ trong khoan ở đầu thuyền ra một khối sáp màu vàng, chia ra làm hai, lấy tay nhét hai cái lỗ dưới đáy thuyền lại, miệng lẩm bẩm:
- Khối sáp này chảy ra rồi mình làm sao bây giờ ?
Lục Tiểu Phụng nói:
- Ta không biết.
Tiểu Ngọc nói:
- Em biết, sáp như vậy em đã chuẩn bị mười bảy mười tám khối để sẵn đó.
Lục Tiểu Phụng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ nói:
- Thì ra cô chẳng phải là hỗn đản, cô là con hồ ly tinh !
Tiểu Ngọc cố ý thở ra nói:
- Tuy em cũng muốn thưởng thức mùi vị bị chết đuối ra sao, nhưng còn chưa được người ta ấy mình, chết hồ đồ như vậy, không phải là oan uổng lắm sao ?
Lục Tiểu Phụng cười lớn nói:
- Cái vị Cung Chủ của cô thấy cô còn sống sờ sờ trở về, không biết có bị giật bắn người lên không ?
Tiểu Ngọc nói:
- Cô ta không gì đâu.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Sao cô biết cô ta sẽ không sao cả ?
Tiểu Ngọc nói:
- Bởi vì cô ta sai em làm chuyện gì, đều tính giết em luôn một lượt cho khỏe, nhưng tiếc là mỗi lần như vậy, em đều sống nhăn về lại, mỗi lần cô ta thấy em còn sống về lại, cảm thấy rất thích thú, bởi vì cô ta biết có thể sai em làm thêm được một chuyện nữa !
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Cô đã biết cô ta muốn hại cô, tại sao còn đi làm chuyện cho cô ta ?
Tiểu Ngọc thở ra nói:
- Bởi vì em mà không làm, chắc chắn là chết thật luôn, chết ngay lập tức.
Lục Tiểu Phụng cũng không nhịn được, thở ra. Ở chung với con ong mật ấy, muốn sống sót cũng không phải chuyện dễ dàng.
Chàng biết mình còn sống sót trở về lần này, con ong mật này nhất định lại đến tìm mình tiếp. Chàng có muốn trốn cũng trốn không khỏi.
Tiểu Ngọc nhìn chàng, bỗng nói:
- Ông là người tốt.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
- Nhãn lực của cô quả thật không tệ lắm.
Tiểu Ngọc nói:
- Hàm râu như cặp lông mày của ông tuy thật dễ ghét, nhưng xem ra ông cũng không xấu trai lắm.
Lục Tiểu Phụng cười nói:
- Chờ cô lớn lên một tý, không chừng cô nhất định sẽ thích cái gã râu ria là tôi lắm đấy !
Tiểu Ngọc bỗng thở ra nói:
- Chỉ tiếc ông là Lục Tiểu Phụng !
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Điều đó có gì là đáng tiếc ?
Tiểu Ngọc nói:
- Nếu ông không phải là Lục Tiểu Phụng, em nhất định sẽ lấy ông, dù có làm thiếp cũng không sao cả.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Ta là Lục Tiểu Phụng, tại sao cô không lấy ta được ?
Tiểu Ngọc nói:
-Bởi vì em không muốn làm quả phụ.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Lấy Lục Tiểu Phụng là sẽ làm quả phụ sao ?
Tiểu Ngọc nói:
- Cái vị Cung Chủ của em một lòng muốn đòi mạng ông, Cửu thiếu gia cũng vị tất muốn để ông sống sót, em mà lấy ông, không quá ba ngày sẽ làm quả phụ rồi.
Giữa trưa. Chiếc thuyền nhỏ rồi cũng đã cập vào bờ, hai người mệt bở hơi tai, nằm sóng soài ra bãi biển như chết, cũng không biết bao lâu, Tiểu Ngọc bỗng nói:
- Làm quả phụ hình như cũng là một chuyện thú vị.
Lục Tiểu Phụng nói:
- Không thú vị, không thú vị tý nào.
Tiểu Ngọc nói:
- Thú vị, nhất định là thú vị lắm.
Lục Tiểu Phụng hỏi:
- Tại sao ?
Tiểu Ngọc nói:
- Đàn bà trước sau gì cũng lấy chồng, lấy chồng là có một ông chồng, quả phụ chẳng phải có, một thân tự do tự tại, cũng chẳng ai bắt buộc gì mình. Còn có thể đi mèo mỡ với chồng người khác, không phải là thú vị lắm sao.
Lục Tiểu Phụng lại đần mặt ra. Chàng thật tình nghĩ không ra, cái cô bé này tại sao lại đi nghĩ chuyện kỳ khôi như vậy, làm quả phụ là chuyện rất thú vị, đây là lần đầu tiên chàng được nghe.
Tiểu Ngọc nói:
- Sao không nghe ông nói gì nữa vậy ? Có phải là ông thấy em nói có lý lắm không ?
Chương trước | Chương sau