Disneyland 1972 Love the old s
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 34 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 10 - Mạo hiểm lên tuyệt các

↓↓

Lão Đao Bả Tử nói :

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đúng rồi.


Bọn họ hai bên đều biết mình đứng trước mặt đối phương hoàn toàn không phải nói láo, bởi vì bọn họ đều là những người không dễ dàng bị lừa gạt. Điều đó làm cho giữa hai người có một thứ thông cảm cơ hồ gần với tình hữu nghị.


Lão Đao Bả Tử nói :


- Ta đã già rồi, ta hiểu được chuyện lương cơ mất đi, không bao giờ trở lại, vì vậy...


Lục Tiểu Phụng nói :


- Vì vậy ông cần tôi, bởi vì cơ hội của của ông đã sắp đến rồi.


Lão Đao Bả Tử nhìn thẳng vào mặt chàng, lão chầm chậm nói :


- Ta cũng rất cần Diệp Tuyết, bởi vì chuyện lớn ta muốn làm đây, các ngươi đều đã nằm trong kế hoạch, không thể thiếu đi được người nào.


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Ông muốn tôi vào cứu cô ấy?


Lão Đao Bả Tử gật gật đầu nói :


- Trên đời này, nếu như còn có người nào cứu được nó, người ấy chính là ngươi.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Được, tôi đi, nhưng tôi cũng có điều kiện.


Lão Đao Bả Tử nói :


- Ngươi cứ nói :


- Lục Tiểu Phụng nói :


- Tôi muốn ông cho tôi hai mươi bốn tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó, tôi làm bất cứ điều gì, ông đều không được can thiệp vào.


Lão Đao Bả Tử nói :


- Ta biết ngươi làm gì trước giờ cũng thích làm riêng cách của mình.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Từ bây giờ trở đi, tôi không muốn bất kỳ ai ở lại đây nhìn thấy tôi làm gì. Chỉ cần ông bằng lòng, hai hôm nữa, tôi sẽ nhất định đem cô ta đến gặp ông.


Lão Đao Bả Tử hỏi :


- Lúc đó nó còn sống nữa không?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Tôi bảo đảm.


Lão Đao Bả Tử không suy nghĩ gì thêm :


- Ta bằng lòng.


* * * * *


Người đã bỏ đi cả, vách núi trơ vơ âm ám. Căn nhà màu xám xịt trong bóng đêm lại càng giống như một oan hồn cô tịch.


Lục Tiểu Phụng đi ngược với chiều gió, gió vừa ẩm ướt vừa lạnh, cái nơi quỷ quái này tại sao lại cứ có sương mù mãi?


Còn chưa bước gần đến căn nhà lắm, trong nhà đã có tiếng Diệp Tuyết vọng ra :


- Ai đó?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Cô nên biết tôi là ai, tôi không thấy cô, nhưng cô thấy tôi.


Im lặng được một hồi, câu trả lời chỉ có một chữ :


- Cút!


Lục Tiểu Phụng hỏi :


- Cô không muốn gặp tôi?


Câu trả lời vẫn là một chữ :


- Cút!


Lục Tiểu Phụng nói :


- Nếu cô không muốn gặp tôi, tại sao cô vẫn còn đang chờ tôi nãy giờ?


Trong là lại im lặng một lúc, Lục Tiểu Phụng lại nói tiếp :


- Cô biết sớm muộn gì tôi cũng sẽ đến, vì vậy cô còn chưa chết.


Chàng nói rất chậm, nhưng đi rất nhanh, bỗng nhiên đã đến trước cửa căn nhà gỗ :


- Vì vậy hiện tại tôi muốn đẩy cửa bước vào, lần này tôi bảo đảm chung quanh không có người nào khác.


Chàng đẩy cửa.


Trong căn nhà gỗ lại càng tối tăm u ám, có cặp mắt sáng rực nhìn ra, ánh mắt chứa đựng một biểu tình không sao miêu tả được, cũng không biết là bi thống, hay là thương cảm, hay là thù hận.


Lục Tiểu Phụng dừng lại xa xa, hỏi :


- Cô không có gì để nói với tôi sao?


Khóc lóc đã ngừng từ lâu, nhưng nền mắt vẫn còn hoen ướt lệ.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Thật ra, cô chẳng cần nói tôi cũng biết, cô làm vậy không phải hoàn toàn là vì tôi. Chỉ bất quá bởi vì cái thứ cô đòi, trước giờ chưa bị ai giành giật mất.


Trong bóng tối lại có ánh sáng lạnh lẻo lóe lên, hình như là lưỡi kiếm.


Cô tính giết Lục Tiểu Phụng sao? Hay là chết trước mặt Lục Tiểu Phụng?


Lòng bàn tay của Lục Tiểu Phụng ướt đẫm mồ hôi, giây phút này là khoảnh khắc trọng yếu nhất. Chỉ cần một chút sai lầm, hai người bọn họ ít nhất cũng có một người phải chết ở nơi đây.


Chàng nhất định không thể làm sai điều gì, nhất định không thể nói sai một chữ.


Trong bóng tối bỗng có tiếng của Diệp Tuyết vang lên :


- Tôi làm vậy chỉ vì trên đời này không có một ai xứng đáng để cho tôi sống vì họ.


Lục Tiểu Phụng nói :


- Còn có một người, ít nhất là một người.


Diệp Tuyết quả nhiên nhịn không nổi, mở miệng hỏi :


- Ai?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Phụ thân của cô.


Chàng không để Diệp Tuyết mở miệng, đã vội vã nói tiếp :


- Cha của cô còn chưa chết, tối hôm qua tôi còn gặp ông ta.


Diệp Tuyết bỗng cười nhạt, nói :


- Anh dựa vào đâu mà muốn tôi tin vào lời lẽ quỷ quái của anh?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Đây không phải là lời quỷ quái gì cả, hiện tại tôi có thể đem cô đến gặp ông ta.


Diệp Tuyết đã bắt đầu do dự :


- Anh tìm được sao?


Lục Tiểu Phụng nói :


- Trong mười hai tiếng đồng hồ, nếu tôi tìm không ra, tôi phụ trách đem cô về lại đây, cho cô yên tĩnh một mình mà chết.


Diệp Tuyết rốt cuộc đã bị đả động :


- Được, tôi tin anh thêm lần này nữa.


Lục Tiểu Phụng thở phào ra một hơi, nói :


- Cô nhất định sẽ không hối hận đâu.


Bỗng nhiên một tia sáng lạnh lóe lên, lưỡi kiếm lạnh như băng đã bức lại mí mắt, giọng của Diệp Tuyết còn lạnh hơn thế :


- Lần này anh mà gạt tôi, tôi sẽ cho anh và tôi cùng chết một lúc!


* * * * *


Hang núi tăm tối, khu rừng kỳ bí, đối với Lục Tiểu Phụng, tất cả đều không xa lạ gì, cũng như cô gái ở bên cạnh chàng vậy, có lúc tuy rất đáng sợ, nhưng lại có sức hấp dẫn không thể nào kháng cự được.


Lần này chàng không bị lạc đường.


Lúc chàng trở về, chàng đã chuẩn bị trở lại.


Diệp Tuyết đi lẳng lặng một bên chàng, gương mặt trắng bệch, ánh mắt lạnh băng, hiển nhiên cô đã quyết tâm giữ một khoảng cách giữa hai người.


Nhưng trong khu rừng núi âm u tối tăm như thế này, bất cứ chuyện gì đều có thể bị thay đổi.


Bọn họ đã đi lâu lắm, trong gió vọng lại tiếng thở của vũng lầy.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng là cuốn tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Anh Túc, cùng với

22-07-2016 28 chương
Mưa cuối mùa

Mưa cuối mùa

Đó là ngày mưa dài giăng phố cổ. Con đường Hà Nội nhòe theo lối. Nguyên đếm từng

01-07-2016
Diều hâu và cú mèo

Diều hâu và cú mèo

Diều Hâu và Cú Mèo lúc nào cúng gây sự với nhau, không con nào chịu nhịn con nào.

24-06-2016
Con Mèo Đen

Con Mèo Đen

Đời giáo viên có lẽ chỉ cần thế là đã cảm thấy đủ hạnh phúc. *** Sau một

24-06-2016
Có một ngày như thế

Có một ngày như thế

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi thích

27-06-2016
Con dâu vàng

Con dâu vàng

Tôi tự nhủ với lòng mình sau này sẽ kiên quyết bảo với người yêu là sau khi cưới

25-06-2016
Ai cho ta hạnh phúc?

Ai cho ta hạnh phúc?

Với tuổi thơ của mình, tôi đã quen với những trận đòn roi, ngày đó Bố Mẹ không

30-06-2016
Ác khẩu và quả báo

Ác khẩu và quả báo

Ngày xưa trong thành Xá Vệ có một người nhà rất giàu, tên gọi là Sư Chất, đã hơn 40

28-06-2016
Nhan sắc

Nhan sắc

Người đàn bà đứng tuổi hỏi đàn bà trẻ: – Em đã ngủ với chồng chị chưa? Đàn

30-06-2016