80s toys - Atari. I still have
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 83 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 10 - Địch thủ lợi hại

↓↓
Trần Tịnh Tịnh chưa chết, nàng vẫn tỉnh táo. Trong tình huống này, sự tỉnh táo đối với bản thân nàng thật là một nỗi thống khổ không thể chịu nổi. Xa thẳm trên cao, dường như có một vị thần cầm cân công lý cho thế nhân, vị thần ấy đang cố ý giày vò nàng. Lục Tiểu Phụng tuy đã bồng nàng đi một chỗ khác để nàng nằm nghỉ trên giường, nhưng nỗi thống khổ của nàng vẫn chưa kết thúc, có lẽ chỉ có cái chết mới giải thoát được mọi nỗi đau của nàng.


Khi nỗi đau của con người lên đến mức không thể chịu nổi, tự nhiên cái chết trở nên không còn đáng sợ chút nào!


Trần Tịnh Tịnh muốn chết, thật sự muốn chết! Nàng chỉ hy vọng Lục Tiểu Phụng mau giải thoát cho nàng. Nhưng Trần Tịnh Tịnh tuyệt nhiên chẳng biểu lộ ý gì ngoài mặt, vì nàng đã học được một bài học đắt giá từ thưở nhỏ. Mình càng muốn chết, kẻ khác càng muốn mình sống. Mình không muốn chết, lại có kẻ nhất định muốn hạ sát mình. Trần Tịnh Tịnh đã từng chứng kiến rất nhiều người không muốn chết mà bị chết, cũng đã từng thấy qua những kẻ tưởng như không sống được mà vẫn sống, vì nàng vốn sinh trưởng trong cảnh gian khổ.


Lục Tiểu Phụng tuy im lặng ngồi cạnh đầu giường, nhưng Trần Tịnh Tịnh nhìn thấy được tâm chàng thiếu bình an. Bất cứ ai đã chứng kiến những thảm cảnh kinh hồn, trong lòng không khỏi khó chịu.

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Trần Tịnh Tịnh miễn cưỡng nhếch môi cười :


- Tôi không ngờ công tử cũng tìm đến đây, nhưng chắc hẳn công tử nghi ngờ tôi từ trước.


Lục Tiểu Phụng không phủ nhận.


- Tôi cứ tưởng mình xếp đặt rất hoàn hảo. Nếu Sở Sở cũng cẩn thận chút, đừng để gạch vụn trong rương đổ ra, thì có lẽ công tử không nghi ngờ tôi đâu!


Lục Tiểu Phụng im lặng một lúc lâu, mới từ từ đáp :


- Trong rương chứa gạch vụn mà cô vẫn nhận, Sở Sở với cô vốn quen nhau từ nhỏ, lại cố giả vờ không biết nhau. Hai điểm này tuy khiến ta cảm thấy khả nghi, nhưng vẫn chưa phải điểm mấu chốt.


Trần Tịnh Tịnh hỏi :


- Thế điểm mấu chốt nằm chỗ nào?


- Chính ở chỗ con gấu đen!


- Con gấu đen?


- Đúng vậy! Lãnh Hồng Nhi nghĩ là cô ấy nhìn thấy một con gấu đen, kỳ thực đó chẳng qua là một người trùm bộ da gấu giả dạng mà thôi. Bởi vì người này cần làm một chuyện rất bí mật, lại sợ bị kẻ khác nhận diện nên phải khoác bộ da gấu để che mắt người ta. Bất kỳ ai nhìn thấy một con gấu đen, chắc chắn đều sợ mà tránh xa, không dám nhìn kỹ.


- Công tử cho là tôi chính là người đó?


- Phải!


- Vì công tử nhìn thấy tấm da gấu trong phòng tôi?


- Đúng thế! Dĩ nhiên cô không thể nào ngờ được ta lại đến phòng cô, chuyện đó xảy ra thật đúng lúc!


Trần Tịnh Tịnh thở dài :


- Phòng của tôi từ trước đến nay đúng là chưa bao giờ cho người lạ mặt vào, điểm này công tử nhận xét không sai. Công tử có thể vào phòng tôi được, chẳng phải vì tôi ngất xỉu đúng lúc, mà là vì thật sự tôi không bị ngất!


Giọng Trần Tịnh Tịnh tuy yếu ớt, nhưng mỗi câu nói rất rõ, vì nàng đang tự kiềm chế cơn đau, trên thế gian này tưởng như hiếm có ai có thể tự kiềm chế như nàng.


- Tôi để cho công tử vào phòng tôi, chỉ vì lúc công tử ôm tôi, bất chợt tôi có một cảm giác mà từ trước đến nay chưa hề có, tôi.... tôi cũng không ngờ Lý thần đồng đột nhiên xông vào phòng.


Lục Tiểu Phụng cũng cười gượng :


- Nếu đổi là ta, ta cũng sẽ bất thần xông vào phòng!


- Thật ra có đến hai bộ da gấu, tôi giữ một bộ, còn một bộ của Lý Hà.


- Cái hôm cô và Lý Hà đi chôn La Sát bài, phải chăng mỗi người khoác một bộ da gấu?


- Lúc ấy trời đã khuya, tôi và đại thơ không ngờ Hồng Nhi còn ngồi sững bên bờ sông. Tôi nhìn thấy Hồng Nhi, dĩ nhiên Hồng Nhi cũng nhìn thấy tôi.


- Nhưng cô ấy chẳng nhìn kỹ, cô ấy cứ tưởng cô là con gấu đen thật sự!


Trần Tịnh Tịnh cười gượng :


- Dù gì thì tôi cũng không an tâm, nữ nhân thường đa nghi nhiều!


- Bởi thế tối hôm qua khi cô thấy Hồng Nhi lại ra phía đó, cô liền hạ sát cô ấy để bịt miệng!


Trần Tịnh Tịnh thừa nhận :


- Đinh Hương Di vẫn bảo là người có tâm địa ác nhất là tôi!


- Hồng Nhi tuy không biết bí mật của cô, nhưng khi cô ra tay giết cô ấy, thì rốt cuộc cô ấy lại nhận ra cô!


Trần Tịnh Tịnh thở dài :


- Có lẽ cả đời tôi cũng không quên được ánh mắt của Hồng Nhi lúc nhận ra tôi!


- Lúc ấy trong thâm tâm cô không khỏi có chút sợ hãi, nên hạ thủ xong cô lập tức bỏ đi.


- Vì tôi biết Hồng Nhi chỉ có nước chết!


- Nhưng cô không thể nào ngờ được, ngay trước lúc chết, chính là lúc con người sáng suốt nhất trong đời.


Trần Tịnh Tịnh không nói gì, trong lòng cảm thấy chua xót vì bây giờ nàng cảm thấy rất sáng suốt.


Lục Tiểu Phụng nói tiếp :


- Bởi vậy trước khi chết, Hồng Nhi hẳn đã liên tưởng đến con gấu đen cô ấy nhìn thấy lần trước nhất định là cô, và cũng nghĩ ra là cô chắc hẳn đi giấu La Sát bài, cho nên Hồng Nhi mới gắng gượng bò ra đến chỗ cô xuất hiện lần trước.


- Nhờ vậy công tử mới biết chúng tôi giấu La Sát bài ở đâu.


- Không sai!


Trần Tịnh Tịnh bỗng cười gằn :


- Nói như vậy, nhờ cái chết của Hồng Nhi mà công tử được lợi, vậy công tử còn buồn bực nỗi gì?


Lục Tiểu Phụng tính nói nhưng lại nín thinh.


- Chuyện không đáng thì công tử buồn bực, chuyện đáng bực thì công tử lại cao hứng.


Lục Tiểu Phụng im lặng, để cho Trần Tịnh Tịnh nói hết.


- Tối hôm trước tôi đến tìm công tử, chẳng phải đem rượu và đồ nhấm cho công tử, càng không phải vì tôi lo lắng cho công tử, hay vì tôi thích công tử. Tôi tìm đến chỉ vì muốn giữ chân công tử, để Lý thần đồng đem xác Lý Hà nhận vào bồn nước. Bởi thế tôi ráng chịu đựng công tử làm nhục tôi, kỳ thực công tử đụng đến tôi là tôi phát tởm!


Lục Tiểu Phụng đột nhiên cười :


- Ta hiểu ra rồi! Cô muốn mau chết.


- Tại sao công tử nghĩ vậy?


- Bởi vì cô cố tình chọc giận ta, để ta nổi xung lên giết cô.


Trần Tịnh Tịnh cười khẩy :


- Tôi biết công tử không dám làm, công tử chỉ nhìn người khác hạ thủ, chứ chính mình không dám ra tay!


Lục Tiểu Phụng lại cười nhẹ, chàng quay lưng bỏ đi ra ngoài.


Trần Tịnh Tịnh kêu thất thanh :


- Công tử bỏ đi đâu?


- Ta đi lấy xe!


- Lấy xe làm gì?


- Bởi vì cô không cỡi ngựa được, cũng không đi bộ được!


- Công tử.... công tử định đem tôi đi?


- Tuy ta không có cách gì lấy ra những ám khí nằm trong huyệt đạo của cô, nhưng ta biết có người có thể lấy ra được.


- Tại.... tại sao .. công tử không chịu để cho tôi chết?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Bởi vì hôm nay đã có quá nhiều người chết rồi!


Nói xong chàng bước ra ngoài không quay đầu lại.


Trần Tịnh Tịnh nhìn theo Lục Tiểu Phụng, nước mắt từ từ chảy xuống, sau cùng nàng òa khóc, chẳng hiểu vì đau khổ? Hối hận? Hay vì cảm kích?


Một người khi muốn khóc mà có thể tự do tha hồ khóc một trận, hẳn cũng đỡ lắm. Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên nghe thấy tiếng khóc của Trần Tịnh Tịnh. Chàng vẫn mong nàng có thể khóc được, để bao nhiêu nỗi thống khổ hối hận trôi theo giòng nước mắt, để sau khi khóc có lẽ nàng sẽ không muốn chết nữa.


Ánh nắng đã tắt, gió càng thêm lạnh. Đứa nhỏ trông ngớ ngẩn bẩn thỉu kia vẫn đứng đó cười ngu ngơ, nước mũi chảy lòng thòng. Những chuyện bi thảm xảy ra lúc nãy dường như hoàn toàn chẳng có ảnh hưởng gì đến nó.


"Người đời cười nó ngố, nhưng biết đâu nó sống vui sướng hơn nhiều kẻ khác."


Lục Tiểu Phụng vừa nghĩ vừa thầm than, chàng mỉm cười vỗ nhẹ vào đầu đứa nhỏ, bảo :


- Ngươi giúp ta trông chừng a di trong phòng, dì có nhiều tiền lắm, sẽ mua kẹo cho ngươi ăn!


Đứa nhỏ ngố chừng như hiểu lời Lục Tiểu Phụng, chạy vào trong, miệng la :


- Con muốn ăn kẹo, thật là nhiều kẹo!


Lục Tiểu Phụng vừa bước ra khỏi cửa, lại thấy một bàn tay đưa ra. Chàng không ngạc nhiên lắm vì chàng đã đoán biết thế nào Tuế Hàn tam hữu cũng chờ sẵn bên ngoài.


Cô Tùng tiên sinh lên tiếng :


- Đưa đây!


Lục Tiểu Phụng chớp chớp mắt hỏi lại :


- Tiên sinh muốn lấy tiền, hay muốn đòi cơm?


Cô Tùng tiên sinh giận xanh mặt, lạnh lùng đáp :


- Có thể lần này ta muốn lấy tính mạng của ngươi.


Lục Tiểu Phụng mỉm cười :


- Đòi tiền đòi cơm thì không có, nhưng đòi mạng thì có một mạng đây.


Cô Tùng tiên sinh giận dữ nói :


- Không lẽ ngươi muốn ta đánh què chân ngươi mới chịu đưa La Sát bài hay sao?


- Tiên sinh có đánh gãy chân tại hạ cũng không đưa La Sát bài ra đâu.


Cô Tùng tiên sinh biến sắc hỏi :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Về một điều ước

Về một điều ước

Tấm lòng người mẹ không đủ chỗ cho thằng con năm tuổi. Trời còn có những khi nổi

29-06-2016
Khi trời có mưa bay

Khi trời có mưa bay

Ngày hôm ấy, tiết trời bất chợt gió mùa, có mưa bay. Hạ quyết định tỏ tình. Tất

24-06-2016
Sai lầm của quạ

Sai lầm của quạ

Từ trên mỏm núi cao có con đại bàng lao xuống cắp một con cừu non bay đi. Một chú

24-06-2016
Chuyện những lối mòn

Chuyện những lối mòn

Tôi có thói quen thường ghi lại những ý tưởng hay, những sự kiện và những danh ngôn

29-06-2016
Bản năng diệu kỳ

Bản năng diệu kỳ

Bố mẹ của tôi gặp nhau tại Úc khi cả hai đang du học. Cả hai đã quyết định kết

25-06-2016
Vệt máu

Vệt máu

- Tại sao lại có vệt máu khô ở đây? – Trúc buột miệng. - Mẹ ơi... Vai con gái run

29-06-2016