Nhưng chàng chưa kịp xuống lầu, phía dưới bỗng có một gã chạy việc phóng lên, trong tay cầm một phong thư, lớn tiếng hỏi :
bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Vị nào là Lục Tiểu Phụng Lục đại hiệp?
Lục Tiểu Phụng chỉ vào mũi mình cười nói :
- Ta là Lục Tiểu Phụng, nhưng không phải là đại hiệp, vì đại hiệp chỉ có đánh người, chứ không bị người đánh.
Mặt Lục Tiểu Phụng còn điểm nụ cười, chàng không giận bởi vì chàng biết trên thế gian này người khiếp nhược hèn yếu khá nhiều, những người tệ hơn Triệu Quân Võ gấp mười lần lại càng không ít, đây chỉ là một trong những nhược điểm của người đời.
Lục Tiểu Phụng yêu thích thế nhân, yêu thích cuộc sống, đối với những chuyện này chàng không chấp. Nhưng khi đọc xong bức thư, chàng cảm thấy nổi giận thật sự, vừa giận vừa lo.
Thư viết :
"Tiểu Phụng đại hiệp nhã giám :
Món quà huynh gửi tặng đệ không dám nhận nên chuyển tặng Trần Tịnh Tịnh cô nương, lại sợ huynh đi đường vướng bận không tiện, nên thu dùm mấy rương đồ, nay báo cho huynh rõ. Chúc huynh mọi việc thuận lợi."
Bên dưới ký tên Phi Thiên Ngọc Hổ!
Tuế Hàn tam hữu đứng nhìn Lục Tiểu Phụng đọc thư, họ kinh ngạc vì chưa bao giờ thấy sắc diện Lục Tiểu Phụng trở nên đáng sợ như vậy. Vì thế khi Lục Tiểu Phụng xông ra ngoài, họ cũng chạy theo ra, bỏ lại Triệu Quân Võ một mình đứng ngẩn ngơ, vẻ mặt như muốn tìm xó nào đập đầu chết cho rảnh! Y không ngờ người y mới "giáo huấn" qua là Lục Tiểu Phụng nổi tiếng chốn giang hồ. Lục Tiểu Phụng tuy không chấp chuyện y làm, nhưng coi như đã dạy y một bài học.
Lục Tiểu Phụng tự trách mình, chàng vốn không nên rời xa Trần Tịnh Tịnh, càng không nên rời xa căn nhà đó! Khi chàng quay trở lại, căn nhà đã biến thành một biển lửa.
Cũng may trời lạnh, đất đóng băng khắp nơi, nên lửa không lan xa, số nhà bị cháy không nhiều, nhưng cũng không khỏi liên lụy đến một số người vô tội khác.
Thân thể kiều diễm của Trần Tịnh Tịnh hẳn là đã bị đốt thành tro.
Lục Tiểu Phụng đến nơi thì đã quá trễ! Lửa nóng làm ửng đỏ gương mặt của chàng, đỏ cả mắt, nhưng tay chân chàng rất lạnh, trong lòng cũng giá lạnh như băng.
Cảnh tượng trong hẻm thật hỗn loạn, các nam nhân chạy tới chạy lui lấy nước chữa lửa giữa tiếng nữ nhân và trẻ nhỏ kêu khóc. Cuộc sống của họ vốn đơn giản, trầm lặng, họ chưa từng làm hại đến ai, nhưng bây giờ lại bị lãnh họa vô cớ.
Lục Tiểu Phụng đột nhiên quay lại trừng mắt nhìn Hàn Mai lão gằn giọng nói :
- Lão thấy chưa? Đây là tai họa do lão gây ra!
Hàn Mai lão im lặng, trong lòng cũng không khỏi khó chịu.
- Bây giờ lão còn muốn xem tài nghệ của ta chăng?
- Lúc nãy ta đã thấy rồi.
- Lúc nãy chỉ là công phu chịu đòn, bây giờ lão có muốn xem công phu đánh người chăng?
Lục Tiểu Phụng trước giờ chưa từng thẳng thừng khiêu khích ai như vậy, thái độ của chàng tuy bình tĩnh như bàn thạch, nhưng đó là một sự bình tĩnh đáng sợ hơn cả sự phẫn nộ. Khi con người giận đến cực điểm đôi khi lại trở nên bình tĩnh khác thường.
Hàn Mai lão nét mặt hầm hầm, mặt lão trắng bệch, đến môi cũng trắng bệch. Từ trước đến nay chưa có ai dám khiêu khích lão như thế. Lão không sợ người trẻ tuổi trước mặt, từ trước đến nay lão chưa hề sợ ai, nhưng trong một giây thoáng qua, lão bỗng cảm thấy hồi hộp lạ thường, đến độ hơi thở muốn ngừng lại. Bởi vì trước nay lão chỉ chiếm thượng phong, lão quen dùng danh tiếng và địa vị của mình đi trấn áp người khác, nhưng nay là lần đầu tiên lão cảm thấy được áp lực của người khác.
Lục Tiểu Phụng lại hỏi :
- Lão muốn xem chăng?
Hàn Mai lão chưa kịp trả lời, Thanh Trúc lão bỗng lên tiếng :
- Lão ấy không muốn đâu!
Cô Tùng lão lập tức tiếp lời :
- Lão ấy chỉ muốn nhìn thấy La Sát bài, ta cũng thế.
Cô Tùng lão đứng chắn ngang trước mặt Lục Tiểu Phụng, để Thanh Trúc lão kéo Hàn Mai lão đi, rồi từ từ nói tiếp :
- Bởi vậy ngươi tuyệt đối không thể để chúng ta thất vọng.
Cô Tùng lão không quay lưng, mặt đối diện Lục Tiểu Phụng bước lui dần, sau đó lão khoác ống tay áo một cái, lướt nhẹ đi mất.
Lục Tiểu Phụng đứng bất động, không rượt theo cản trở. Một lúc sau chàng thở ra một hơi, bỗng có cảm tưởng mình đã nhún nhường quá lâu đối với ba lão già này, bây giờ đến lúc họ nhường một bước.
Đây là lần đầu chàng phản công lại, tuy không hề xuất thủ nhưng kể như cũng có thắng lợi. Nhưng chàng cũng biết họ không đi xa, nếu họ lại đến nữa thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Lục Tiểu Phụng không nghĩ tiếp nữa. Lửa vẫn chưa tắt, bây giờ chàng lo chữa lửa trước, những câu hỏi kia chờ lúc khác suy nghĩ.
Lục Tiểu Phụng xăn tay áo xông vào sát đám cháy, dành lấy một thùng nước từ tay một người, nhảy lên bờ tường tạt nước xuống dập tắt lửa. Động tác của chàng dĩ nhiên mau hơn người khác rất nhiều, sức một mình chàng ít nhất cũng bằng năm người khác. Tuy nhiên bên cạnh chàng còn có một người động tác cũng nhanh nhẹn không kém chàng, thậm chí còn gắng sức hơn, có một lần người này nhảy lên một phần tường đã bị lửa đốt cháy sắp sụp, suýt chút đã ngã vào hỏa lò.
Băng tuyết bị tan, thấm ướt những cây gỗ đương cháy, cộng thêm sức của mọi người đồng tâm hiệp lực chữa cháy, ngọn lửa cuối cùng bị dập tắt.
Lục Tiểu Phụng thở phào, dùng tay áo lau mồ hôi, trong lòng cảm thấy đã lâu chưa được thoải mái như lúc này. Người bên cạnh vừa thở vừa cười nói :
- Huynh đài xách tổng cộng là bảy mươi ba thùng nước, tại hạ chỉ thua huynh sáu thùng.
Lục Tiểu Phụng ngửng đầu lên, mới biết người bên cạnh cùng chung vai chữa lửa với chàng, chính là Hắc Huyền Đàn Triệu Quân Võ.
Triệu Quân Võ cười sảng khoái :
- Lúc nãy tại hạ muốn tông đầu vào tường chết cho rồi, nhưng bây giờ lại muốn sống thêm vài năm nữa, càng lâu càng tốt!
Lục Tiểu Phụng mỉm cười, không hỏi tại sao vì chàng đã biết câu trả lời. Nếu mình cảm thấy mình là người hữu dụng cho người khác, thì đâu còn muốn chết làm gì, bởi vì cuộc sống của mình đã có giá trị, nên mình mới cảm thấy sinh mạng của mình đáng quý. Nếu mình chịu giúp người khác thì mình chắc chắn là một người hữu dụng.
Lục Tiểu Phụng mỉm cười vỗ vai Triệu Quân Võ :
- Tại hạ biết Triệu huynh lúc nãy gắng sức hơn ai cả, lúc huynh đánh tại hạ mà cũng giốc toàn lực như khi chữa lửa, thì chắc tại hạ chịu không nổi mấy chưởng của huynh rồi!
Triệu Quân Võ đỏ mặt :
- Tại hạ đánh người chắc chắn không xài hết sức, vì đánh người không phải là một chuyện thoải mái, mà tại hạ lại sợ đau tay!
Cả hai người cùng phá cười lớn. Sau đó cả hai mới để ý thấy những người chung quanh cũng nhìn họ cười, trong mắt những người này chứa đầy niềm cảm kích và kính phục. Một cô bé tóc thắt thành hai bím dài, bỗng chạy đến nắm lấy tay hai người, để vào lòng bàn tay mỗi người một viên kẹo, mặt đỏ hồng nói :
- Kẹo này là thứ cháu thích ăn nhất, nhưng cháu nhường lại cho hai thúc thúc, vì hai thúc thúc là người tốt bụng, mai mốt cháu lớn lên cũng sẽ noi gương các thúc thúc, nhà người ta bị cháy, cháu cũng sẽ đi giúp chữa cháy.
Lục Tiểu Phụng xoa đầu cô bé, muốn nói nhưng chợt cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Triệu Quân Võ nhìn cô bé, nước mắt chực rơi xuống, y cảm thấy nếu lúc nãy lỡ bị lửa thiêu chết cũng xứng đáng.
Ngay lúc đó, bỗng có một cái đầu đen nhỏ từ trong một ống cống thoát nước giơ bẩn chật hẹp ở bên cạnh chui ra, chỉ vào Lục Tiểu Phụng lớn tiếng nói :
- Thúc thúc không phải người tốt, thúc thúc gạt con, a di không có cho kẹo cho con ăn.
Một bóng nhỏ thó đen thui từ trong rãnh thoát nước chui ra, thì ra là thằng nhỏ ngố. Nó không chết, có thể không phải là may, chỉ vì nó ngớ ngẩn, chứ chẳng ai khác chịu chui vào ống cống dơ bẩn để trốn. Tuy nhiên nó có mắt, mà lúc nãy nó có mặt trong phòng Trần Tịnh Tịnh, bây giờ kể như nó là người duy nhất có thể kể lại chuyện gì xảy ra lúc ấy!
Lục Tiểu Phụng mắt sáng rực lên, lập tức bước ra đón, đứa nhỏ này không chắc có thể miêu tả hung thủ, nhưng chàng vẫn hy vọng.
Đột nhiên trong đám đông có người la lớn :
- Hắn tuy giúp chữa cháy, nhưng người phóng hỏa cũng là hắn, mọi người đừng để bị hắn gạt.
Có vài người la lên nhào đến đánh Lục Tiểu Phụng, làm loạn cả lên. Tuy rằng có người không tin, nhưng cũng có người hoài nghi, những khổ chủ nhà bị cháy rụi, càng không phân rõ trắng đen, cũng nhào đến níu kéo Lục Tiểu Phụng. Bọn họ vốn là những người đầu óc đơn giản không suy nghĩ nhiều, thấy nhà mình bị cháy tiêu tan, đã tức đỏ cả mắt chỉ muốn kiếm người thí mạng.
Lục Tiểu Phụng không trách họ, càng không muốn động thủ với họ, rất may có Triệu Quân Võ bên cạnh đón đỡ. Tuy bị trúng mấy đấm, nhưng chàng rốt cuộc cũng xông ra được, nhưng thằng nhỏ kia đã biến đâu mất.
Bên cạnh rãnh thoát nước hãy còn vài dấu chân ướt, đống tro tàn vẫn còn bốc khói. Lục Tiểu Phụng nghiến răng, bỗng xông vào bãi đất đã cháy.
Đám thủ hạ của Triệu Quân Võ cũng đã đến trấn áp đám người muốn nổi loạn. Triệu Quân Võ dùng danh tiếng của mình để đảm bảo là Lục Tiểu Phụng lúc nãy vẫn đi cùng với y, không phải là hung thủ.
Mọi náo động lắng xuống, y mới hỏi lúc nãy ai là kẻ phát ngôn đầu tiên thì chẳng ai biết cả.
Lúc này Lục Tiểu Phụng vẫn còn lưu lại trong bãi đất đã cháy, chẳng ai biết chàng đi tìm cái gì?
Sau khi rời khỏi nơi phát hỏa, Triệu Quân Võ không dằn được lên tiếng hỏi :
- Lúc nãy huynh đi tìm gì vậy?
Lục Tiểu Phụng không đáp. Trong mắt chàng có ánh kỳ dị, không biết chàng đang suy nghĩ về một nan đề, hay đã tìm ra câu trả lời rồi.
Triệu Quân Võ không hỏi nữa, y cũng suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Lúc nãy kẻ vu oan cho huynh nhất định là kẻ phóng hỏa, muốn mượn huynh gánh tội cho hắn!
Lục Tiểu Phụng im lặng khá lâu, mới từ từ nói :
- Bọn họ không phải muốn giá họa cho tại hạ, mà là để bịt miệng.
Triệu Quân Võ hỏi :
- Bịt miệng ai? Bịt miệng thằng nhỏ ngố từ trong cống chui ra hay sao?
Lục Tiểu Phụng gật đầu.
Triệu Quân Võ nhíu mày :
- Nó ngớ ngẩn ngu đần như vậy, có biết gì đâu?
Lục Tiểu Phụng than dài :
- Bọn họ đúng ra không cần phải làm như vậy.
Triệu Quân Võ cũng than :
- Dù sao, chuyện đã qua rồi, chúng ta đi uống rượu cho thống khoái.
- Triệu huynh muốn rủ tại hạ uống rượu, chỉ sợ phải chờ một thời gian.
- Tại sao vậy huynh?
Lục Tiểu Phụng nắm chặt hai tay, từ từ đáp :
- Không tìm ra Phi Thiên Ngọc Hổ, thì từ nay tại hạ sẽ không uống một giọt rượu nữa.
- Tại hạ giúp gì cho huynh được chăng?
- Được chứ!
- Huynh cứ nói.
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Chuyện này chắc Triệu huynh rành hơn tại hạ...
Chàng bỗng hạ thấp giọng như sợ có người nghe được, vì chàng đã phát hiện ra thế lực và tai mắt của Phi Thiên Ngọc Hổ đáng sợ hơn chàng nghĩ nhiều.
Chờ chàng nói xong, Triệu Quân Võ lập tức nói :
Chương trước | Chương sau