XtGem Forum catalog
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 08-07-2016
Số chương: 151
5 sao 5 / 5 ( 53 đánh giá )

Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 10 - Địch thủ lợi hại

↓↓

- Chuyện này tại hạ nhất định sẽ giúp huynh, có tin tức rồi, tại hạ làm sao thông báo cho huynh?

bạn đang xem “Lục Tiểu Phụng - Cổ Long ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Triệu huynh đã đến sòng bạc Ngân Câu đánh bạc bao giờ chưa?


Triệu Quân Võ cười đáp :


- Chẳng những đã đến nơi đó, mà còn đánh với lão rậm râu ấy mấy lần, ăn được của lão mấy trăm lượng bạc!


- Nửa tháng sau, chúng ta gặp mặt tại nơi đó, ai đến trước thì chờ, không gặp không về!


Triệu Quân Võ nhìn Lục Tiểu Phụng, bỗng nói :


- Cảm ơn huynh!


Lục Tiểu Phụng cười nói :


- Triệu huynh giúp tại hạ, tại hạ còn chưa cảm ơn, sao huynh lại cảm ơn tại hạ?


- Thì bởi vì huynh không cảm ơn tại hạ, nên tại hạ mới cảm ơn huynh!


- Là thế nào?


Ánh mắt Triệu Quân Võ sáng lên :


- Vì tại hạ biết huynh nhất định xem tại hạ là bằng hữu.


Bằng hữu! Hai chữ này thật sáng, thật đẹp!


Lục Tiểu Phụng được người ngưỡng mộ tôn kính, vì chàng có tấm lòng nhẫn nại và nhân ái, đó chính là sức thu phục nhân tâm đích thực, chứ chẳng phải bạo lực của võ công. Muốn làm điều này không phải dễ, ngoài tấm lòng rộng rãi, còn cần phải có rất nhiều can đảm!


Trong phòng bày biện thanh nhã tươm tất, khổ giấy trên cửa sổ mới được thay mang màu trắng tinh.


Bên ngoài khí trời trong sáng, ánh nắng chan hòa, trên song cửa có để chậu thủy tiên và hoa mai. Đinh Hương Di đã ngồi dậy được, trên gương mặt trắng bệch của nàng đã có sắc hồng, tựa như một nụ hoa khô héo bỗng hồi sinh.


Nhìn thấy Hương Di như thế, Lục Tiểu Phụng cũng cảm thấy dễ chịu hơn mấy ngày trước.


- Ta đã hứa với cô, nhất định ta sẽ trở lại thăm cô.


Trên mặt Đinh Hương Di hiện ra nụ cười dịu dàng :


- Em biết! Em biết chàng nhất định sẽ trở lại!


Nàng ngồi tựa đầu giường, trên giường trải chăn mới. Nàng mặc một chiếc áo rộng trông ấm áp, vạt áo rất dài, ống tay áo cũng rất dài, che đi phần chân tay bị cụt. Ánh dương quang xuyên qua lớp giấy trắng tinh trên khung cửa sổ soi sáng trong phòng, nhìn Hương Di vẫn đẹp như thưở nào.


Lục Tiểu Phụng mỉm cười :


- Ta có đem một vật đến cho cô xem!


Ánh mắt Đinh Hương Di sáng lên, nàng thất thanh kêu lên :


- La Sát bài?


Lục Tiểu Phụng gật đầu :


- Ta hứa với cô chuyện gì, nhất định phải làm được, không hề gạt cô!


Đinh Hương Di chớp chớp mắt hỏi :


- Chẳng lẽ em lại dối gạt chàng?


Lục Tiểu Phụng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, nói :


- Cô nói với ta là Trần Tịnh Tịnh là bạn tốt của cô, ta có thể tin cô ấy được!


Đinh Hương Di thừa nhận.


- Cô ấy có thực là bạn tốt của cô chăng? Cô thật sự tin cô ấy sao?


Đinh Hương Di quay mặt đi tránh ánh mắt của Lục Tiểu Phụng, hơi thở bỗng trở nên gấp rút, dường như nàng đang cố gắng khống chế chính mình, qua một lúc lâu sau, nàng như không dằn được nên lên tiếng :


- Trần Tịnh Tịnh là một con điếm!


Lục Tiểu Phụng cười nói :


- Thế mà cô bảo ta đi tin lời một người như vậy!


Đinh Hương Di quay mặt lại cười gượng :


- Vì em là nữ nhân, nữ nhân thường nhờ nam nhân đi làm những chuyện chính họ không muốn làm!


Lý do này thật không đúng lắm, nhưng Lục Tiểu Phụng xem ra thỏa mãn với cách giải thích này.


Chàng cho rằng bảo nữ nhân nói lý, cũng khó như bắt con lạc đà chui qua lỗ kim.


Đinh Hương Di vụt hỏi :


- Trần Tịnh Tịnh phải chăng đã chết?


Lục Tiểu Phụng đáp :


- Phải!


Đinh Hương Di thở ra nhè nhẹ, trên mặt có vẻ như vừa nhổ ra một bãi đàm.


Lục Tiểu Phụng nhìn nàng, bỗng hỏi :


- Làm sao cô biết cô ấy đã chết?


Đinh Hương Di lại quay mặt đi, ho nhẹ hai tiếng, từ từ đáp :


- Em không biết chuyện đó, chỉ đoán thế thôi.


- Tại sao cô lại đoán như vậy?


- Lúc nãy chàng hỏi về Trần Tịnh Tịnh như thế, đủ chứng tỏ cô ấy nhất định đã làm chuyện không phải với chàng, người đối với chàng không phải hẳn chẳng sống lâu được!


Lối giải thích này cũng không ổn, nhưng Lục Tiểu Phụng không hỏi gì thêm.


- Dù sao thì ta cũng lấy lại được La Sát bài, kể như không phí công chuyến đi này!


Nghe đến ba chữ La Sát bài, mắt Đinh Hương Di sáng ngời, nàng nhìn Lục Tiểu Phụng đưa tay vào trong áo lấy ra miếng ngọc bài, mắt nàng bỗng rơi lệ.


Lục Tiểu Phụng rất hiểu tâm tình của Hương Di lúc này. Vì miếng ngọc bài này, nàng không còn nhà ở, thân thể trở thành tàn phế, đánh mất hạnh phúc một đời. Miếng ngọc bài này dù là một bảo vật vô giá, nhưng cái giá của hạnh phúc lại càng không thể so sánh được. Những chuyện nàng đã làm có đáng chăng? Bây giờ có phải nàng đã hối hận?


Lục Tiểu Phụng bất giác than thành tiếng :


- Nếu vật này là của ta, ta nhất định sẽ tặng cho cô, nhưng bây giờ...


Đinh Hương Di ngắt lời Lục Tiểu Phụng :


- Em hiểu ý chàng, chàng không cần giải thích, bây giờ chàng có cho em thì cũng vô dụng thôi, em đâu còn xài nó được nữa!


Nước mắt nàng tuôn rơi, nàng nói tiếp :


- Bây giờ em chỉ ước được ngắm, được sờ miếng ngọc bài thì trong lòng đã mãn nguyện lắm rồi!


Lục Tiểu Phụng cũng hiểu cảm giác này, chàng lập tức đưa La Sát bài ra. Vẻ mặt Đinh Hương Di càng thêm phần đau khổ, nàng không có bàn tay nên không thể đưa tay đón lấy. Nàng đã không tiếc, hy sinh mọi thứ để có được La Sát bài, bây giờ tuy miếng ngọc bài nằm trước mặt, nàng cũng không có cách gì cầm lấy nó.


Lục Tiểu Phụng ngần ngại nói :


- Ta để ngọc bài trên người cô nhé, ít ra cô có thể ngắm nó rõ hơn!


Đinh Hương Di gật đầu, nhìn Lục Tiểu Phụng để ngọc bài trên ngực nàng, đôi mắt đẫm lệ chợt lộ vẻ gì không diễn tả được, không rõ là cảm kích? An ủi? Hay bi thương?


Ánh nắng tràn qua cửa chiếu trên ngọc bài, ánh ngọc dịu êm, như tỏa hơi ấm. Đinh Hương Di cúi đầu xuống đặt môi hôn nhẹ ngọc bài, nhẹ như chiếc hôn đầu tiên của người tình.


- Cảm ơn chàng, cảm ơn...


Nàng không ngớt lập đi lập lại câu nói, nàng dùng hai cổ tay cụt đưa ngọc bài lên áp sát vào mặt.


Lục Tiểu Phụng không nỡ nhìn Đinh Hương Di, chàng còn nhớ bàn tay của nàng nhu nhuyển rất đẹp, móng tay thường sơn màu hoa hồng nhạt, nên nhìn cả bàn tay nàng tựa như nụ hoa hồng đương nở. Nhưng bây giờ nụ hồng đã bị cắt ngang một cách tàn nhẫn, chỉ còn lại cành trơ trụi.


Nụ hồng bị ngắt đi, sang năm còn mọc lại được, còn đôi tay của nàng...


Lục Tiểu Phụng đứng dậy quay lưng, bỗng nghe "phóc" một tiếng, một vật xuyên lủng giấy cửa sổ, bay ra ngoài, lại nghe "thịch" một tiếng, một vật từ ngoài xuyên cửa bay vào. Chàng lập tức quay lại, miếng ngọc bài trong đôi cổ tay cụt của Đinh Hương Di đã biến mất, trên ngực nàng chảy ra một dòng máu tươi. Gò má hồng hào của nàng đã trở nên trắng bệch, mắt và khóe miệng nàng nhấp nháy, trông nửa như đang cười, nửa như đang khóc. Nếu là đang cười, thì nụ cười của nàng thật là thê lương, tuyệt vọng.


Đinh Hương Di nhìn Lục Tiểu Phụng, đôi mắt sáng đã biến thành mờ đục, nàng cố sức nói :


- Sao.... sao chàng không đuổi theo?


Lục Tiểu Phụng lắc đầu, trên mặt đầy vẻ tội nghiệp và thông cảm, chẳng có vẻ kinh ngạc hay giận dữ gì cả. Dường như chàng đã liệu trước Đinh Hương Di sẽ làm như vậy, qua một lúc lâu chàng mới buồn bã hỏi :


- Cô lại bị người gạt nữa phải chăng?


Tiếng nói của Đinh Hương Di rất yếu :


- Em lừa dối chàng, rồi đến hắn lừa dối em, mỗi người chúng ta hình như đều bị kẻ khác lường gạt, chàng thấy đúng không? Đúng không?...


Tiếng nói của nàng rất nhẹ, rất chậm, giọng nói bình thản, không còn đau khổ nữa. Ngay phút lâm chung, nàng bỗng hiểu được một triết lý vừa phức tạp, vừa đơn giản, là cuộc sống con người vốn là như thế.


Tại sao con người thường phải đến lúc sau cùng, mới thấu hiểu được những chuyện mà đúng ra họ phải hiểu từ trước?


Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Tre và dương xỉ

Tre và dương xỉ

Một ngày, tôi quyết định sẽ từ bỏ. Từ bỏ công việc, mọi mối quan hệ, từ bỏ

29-06-2016
Em sẽ đợi anh về

Em sẽ đợi anh về

"Em biết, giờ này ở đất nước xa xôi ấy có một chàng trai cũng ngồi nhâm nhi ly cà

29-06-2016
Hạnh phúc mong manh

Hạnh phúc mong manh

(khotruyenhay.gq) - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Thu về, tình tôi

Thu về, tình tôi

Em à, mình xa nhau bao mùa thu rồi em nhỉ? Mùa thu lá tìm về cội, lá vàng khẽ rụng trong

29-06-2016
Bảy ngày hạnh phúc

Bảy ngày hạnh phúc

Em không phải là người đầu tiên tôi rung động nhưng em thực sự mới là mối tình

25-06-2016
Nụ cười xứ Nẫu

Nụ cười xứ Nẫu

Tôi thấy nụ cười hóm của Hàn như chúc mừng tôi. Tôi nháy mắt cười cùng Nhiên. Và

23-06-2016