Lâm Tuyết Trinh hỏi tiếp:
bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Trên thế gian này có ám khí đặc biệt gì, có thể sau khi giết người không hề để lại vết thương chứ ?
Hoắc Vũ Hoàn trả lời:
- Đây chính là một vấn đề nan giải. Thôi thì đành phải đợi sau này bàn lại.
Còn bây giờ, điều khiến cho ta lo lắng nhất là Thiết Liên Cô.
Cửu muội đã lên đường trước chúng ta, vậy tại sao đến lúc này vẫn còn chưa thấy tông tích gì cả ? Chẳng lẽ cửu muội cũng đã bị...
Lâm Tuyết Trinh vội cắt ngang lời:
- Không đời nào ! Thiết tỉ tỉ rất là cơ trí. Nếu như gặp chuuyện ngoài ý muốn, nhất định tỉ tỉ sẽ để lại manh mối.
Vả lại hung thủ cũng không thể nào giết chết hết người trong tiệm, mà lại để cho một mình tỉ tỉ đi.
Muội nghĩ có thể Thiết tỉ tỉ trên đường đi bị trễ nãi gì cho nên đến bây giờ vẫn chưa đến.
Hoắc Vũ Hoàng im lặng thở dài:
- Cầu mong là như vậy ! Nếu không tội của tại hạ càng thêm nặng.
Lâm Tuyết Trinh dường như không muốn Hoắc Vũ Hoàn nghĩ nhiều về Thiết Liên Cô, nàng liền lảng sang chuyện khác:
- Đại ca ! Bây giờ chúng ta có thể bẻ hòn sáp này ra xem thư được chăng ?
Hoắc Vũ Hoàn sực nhớ nói:
- Đúng rồi ! Nãy giờ chỉ lo nói chuyện, nên quên lững việc quan trọng này.
Lớp vỏ sáp bên ngoài vừa được bóc tróc ra, bên trong làm một mảnh lụa trắng được cuộn tròn lại.
Khi trải mảnh lụa ra chỉ thấy nó lớn chừng một bàn tay nhưng điều ngạc nhiên là trên mảnh lụa không hề có chữ Hoắc Vũ Hoàn lấy mảnh lụa ngâm vào chén nước thuốc. Đợi thời gian khoảng nửa tuần trà, Hoắc Vũ Hoàn lấy mảnh lụa ra, vừa đọc đến đâu hai người vừa biến sắc tới đấy.
Sau khi đọc xong, Hoắc Vũ Hoàn dậm chân nói:
- Quả nhiên không ngoài dự liệu của tại hạ. Tiểu Nguyệt sơn trang đã xảy ra chuyện Quỉ Nhãn Kim Xung chết, manh mối của bức bách lý đồ chẳng lẽ sẽ chấm dứt từ đây ? A ! Đáng tiếc, đáng tiếc...
Lâm Tuyết Trinh an ủi nói:
- Việc đã xảy ra rồi có khẩn trương cũng vô dụng. May mà La tam ca ứng biến kịp thời, nên mới có thể rút ra khỏi Lan Châu một cách bình yên.
Xem như trong cái rủi cũng còn có cái may.
- Nhưng hiện nay chúng ta phải quay trở về gấp. Vậy mà bây giờ vẫn chưa liên lạc được với cửu muội, như thế làm sao không sốt ruột được cơ chứ ?
Lâm Tuyết Trinh trầm ngâm hồi lâu:
- Nếu sự việc đã gấp như vậy. Chúng ta chỉ có cách là để thư lại và đi trước mà thôi.
Hoắc Vũ Hoàn cười thảm não:
- Cô nương nói nghe thì dễ. Ở đây đã không còn một người nào sống sót, vậy lưu thư lại bằng cách nào đây chứ ?
- Chúng ta có thể để thư ở lại ở trong gian phòng này. Khi nào Thiết tỉ tỉ đến phủ Bảo Định, nhất định cũng sẽ tới đây liên lạc.
- Không được ! Lỡ như bị người ngoài lấy được, thì không chỉ tin tức không truyền đi được, mà ngay chính cả hành tung chúng ta cũng bị bại lộ.
Lâm Tuyết Trinh lại suy nghĩ một hồi, rồi hỏi tiếp:
- Thiết tỉ tỉ cĩng biết cách truyền tin này ?
- Đương nhiên là biết.
- Ở đây đã là trạm phụ trách liên lạc tin tức, muội thiết nghĩ chắc cũng có lụa dùng để viết mật hàm và loại thuốc đặc chế kia chứ ?
Hoắc Vũ Hoàn gật đầu không hề do dự:
- Tất nhiên là có.
Lâm Tuyết Trinh mỉm cười nói:
- Thế thì rất dễ ! Đại ca, bây giờ huynh hãy mau đi viết mật hàm, sau đó cũng dùng sáp bọc lại. Còn muội sẽ đi lo liệu cách để lại thư.
Nói xong nàng vội bước ra ngoài.
Hoắc Vũ Hoàn trong bụng bán tín bán nghi nhưng cuối cùng, Hoắc Vũ Hoàn cũng đi tìm, lấy ra một mảnh lụa trắng và bắt đầu viết.
Trong thư, ngoài việc nói đến tình hình Tiểu Nguyệt sơn trang đã xảy ra biến cố và trạm liên lạc Bảo Định bị đột kích. Hoắc Vũ Hoàn còn dặn Thiết Liên Cô sau khi xem thư xong, phải lập tức lên đường trở về mật cốc ngay.
Đồng thời Hoắc Vũ Hoàn còn căn dặn nàng hãy tìm cách bắt liên lạc với trạm tin tức ở phủ Thái Nguyên.
Sau khi bức thư đã được bọc sáp xong. Lâm Tuyết Trinh cũng đã trở lại.
Trên tay nàng đang cầm một con bồ câu đưa thư.
Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên hỏi:
- Cô nương định dùng bồ câu đưa tin ?
Lâm Tuyết Tronh gật đầu đáp:
- Đúng vậy ! Nhưng người ta dùng bồ câu đưa tin đều tung nó lên bầu trời để nó mang đi. Còn muội thì ngược lại, muội sẽ bắt nó ở trong phòng này chờ Thiết tỉ tỉ đến lấy.
Hoắc Vũ Hoàn cau mày lại nói:
- Bồ câu là vật sống. Chỉ cần cô nương vừa mở cửa là nó lập tức bay mất. Tại hạ e rằng dùng cách này sẽ không được đâu.
Lâm Tuyết Trinh mỉm cười đáp:
- Nhưng mà muội sẽ có cách bắt nó ngoan ngoãn ở trong căn phòng này. Cho dù đại ca có mời nó ra, nó cũng không chịu ra, như vậy đại ca có tin không chứ ?
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:
- Việc này chẳng hợp lý chút nào, như thế làm sao khiến người ta tin được ?
- Được ! Chúng ta hãy thử xem nào !
Thế rồi, trước tiên họ cột ống sắt màu hồng vào chân con chim bồ câu. Tiếp theo là nhét hòn sáp vào trong bầu diều của nó.
Đâu đấy xong xuôi, Lâm Tuyết Trinh liền thả con bồ câu xuống đất.
Thật là kỳ quái, con bồ câu chỉ vỗ vỗ đôi cánh, kêu lên mấy tiếng rồi đi vòng vòng trên đất, không hề bay đi.
Hoắc Vĩ Hoàn lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao lại như vậy ?
Lâm Tuyết Trinh cười nói:
- Như vậy không phải là tốt hơn sao ? Nếu có người xông vào đây, cũng chẳng ai thèm chú ý đến một con bồ câu cả.
Còn nếu như Thiết tỉ tỉ tìm được đến đây và phát hiện ra ống sắt trên chân cuả con bồ câu. Lúc ấy chỉ cần Thiết tỉ tỉ y theo hình thức đưa tin, là có thể biết được nội dung bên trong.
Hoắc Vũ Hoàn vẫn còn ngạc nhiên hỏi:
- Nhưng mà cô nương đã dùng cách gì, có thể làm cho con bồ câu không chịu bay đi chứ ?
Lâm Tuyết Trinh đắc ý nói:
- Điều đó đơn giản thôi ! Trước hết muội cắt ngắn đôi cánh cuả nó. Sau đó đâm mù một mắt, khiến cho nó chỉ nhìn thấy một bên mà thôi. Phàm tất cả các loài chim, nếu như chỉ có một mắt thì nhìn không rõ mọi vật, nó chỉ có thể đi lòng vòng trên dất mà không thể nào bay lên được.
Hoắc Vũ Hoàn nghe xong, không khỏi lắc đầu thở dài:
- Phương pháp hay thì có hay, nhưng mà có vẻ hơi tàn nhẫn.
Ngược lại, Lâm Tuyết Trinh nói có vẻ rất tự nhiên:
- Nuôi bồ câu vốn là dùng để đưa thự Mục đích là làm thế nào có thể đưa được thư đến nơi, còn bằng cách gì thì điều ấy không quan trọng. Huống hồ hòn sáp đã giấu vào trong bầu diều cuả nó, khi cắt lấy ra cũng khó mà tránh được cái chết.
Hoắc Vũ Hoàn liền nghiêm giọng:
- Đành vậy, chúng ta nuôi các loài như gia cầm là để giết lấy thịt nhưng chỉ một đao là giết chết chúng. Chứ không có hành hạ chúng đau đớn như vậy.
Lâm Tuyết Trinh cười nói:
- Cả hai có gì khác cơ chứ ? Một đao cũng là chết, chết từ từ cũng là chết.
Dẫu sao bọn chúng cũng không phải là con người, cần gì phải phân biệt kỹ càng như thế.
Hoắc Vũ Hoàn im lặng nhìn Lâm Tuyết Trinh Dường như trong thâm tâm Hoắc Vũ Hoàn không bằng lòng cách suy nghĩ đó của Lâm Tuyết cùng hành động của nàng.
Bất chợt, Hoắc Vũ Hoàn đột nhiên nhận thấy vị cô nương trẻ tuổi này, hình như tính khí có vẻ mưu mô, xảo trá và tà ác.
Hoắc Vũ Hoàn không nói gì thêm nữa, chỉ bước đến bế thi thể Trần Hoàng lên, bước ra khỏi phòng.
Lâm Tuyết Trinh liền hỏi:
- Đại ca ! Có phải huynh chuẩn bị đem những thi thể đi chôn không ?
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Không ! Xác mấy con chó có thể đem đi chôn. Còn sáu người này phải mang họ về mật cốc an táng.
- Đại ca muốn mang thi hài của họ trở về mật cốc với đoạn đường xa cả ngàn dậm như vậy hay sao ?
Hoắc Vũ Hoàn gật gật đầu đáp:
- Bọn họ là do chính tại hạ nuôi lớn, cũng có thể nói là con của tại hạ.
Tại hạ không thể để cho họ chết mà ngay cả quan tài cũng chẳng có.
Hoắc Vũ Hoàn buông một tiếng thở dài, rồi lại nói tiếp:
- Trần Hoàng tuy không phải xuất thân từ mật cốc. Nhưng lão ta đã đi theo tại hạ rất nhiều năm rồi.
Tại hạ mang xác lão về mật cốc là để sau khi chết lão sẽ có người bầu bạn, chứ không bị cảnh lạnh lẽo cô đơn, hồn không nơi nương tựa.
Chương trước | Chương sau