Nhưng Lâm Tuyết Trinh lại lắc đầu nói:
bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Khoan đã ! Gian phòng tuy không lớn, nhưng muốn tìm một hòn sáp như vậy cũng không phải chuyện dễ. Vì vậy chúng ta phải từng bước từng bước xem lại diễn biến cuả sự việc, để tránh mất nhiều thời gian và công sức.
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Ý cuả cô nương...
Lâm Tuyết trinh hơi mỉm cười nói:
- Lại đây ! Chúng ta thử xem.
Dứt lời, Lâm Tuyết Trình liền kéo Hoắc Vũ Hoàn đến bên chiếc bàn. Rồi nàng lấy con bồ câu và cây dao nhỏ đặt vào tay Hoắc Vũ Hoàn.
Hoắc Vũ Hoàn chẳng hiểu gì cả, liền hỏi:
- Cầm những thứ này để làm gì ?
Lâm Tuyết Trinh cười tinh nghịch nói:
- Bây giờ chúng ta thử lại diễn biến xảy ra lúc đó. Đại ca đóng vai Toàn Thiên Điểu Thử Trân Nhứt Sơn, còn muội sẽ là tên hung thủ.
Hoắc Vũ Hoàn hơi chau mày lại nhưng vẫn không nói gì.
Lâm Tuyết Trinh lại nói tiếp:
- Giả sử bay giờ đại ca đã có được con bồ câu trong tay và phát hiện trên chân cuả nó có mang một ống sắt nhỏ.
Vậy điều trước tiên đại ca là đại ca sẽ làm gì ?
Hoắc Vũ Hoàn trả lời không cần suy nghĩ:
- Đương nhiên là ra lệnh cho người canh phòng cẩn mật, đề phòng người ngoài nghe lén.
Lâm Tuyết Trinh thối lui ra sau hai bước, đóng cánh cửa lại nói:
- Tốt rồi, bây giờ bên ngoài đã được canh giữ cẩn thận, sau đó đại ca làm gì nữa ?
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Tiếp theo là mổ con bồ câu, lấy hòn sáp ra.
Lâm Tuyết Trinh cúi người xuống nhặt một viên đá lên, đặt lên bàn nói:
- Hòn sáp cũng đã được lấy ra. Bước kế tiếp là làm gì nữa ?
- Lấy thuốc đựng trong ống sắt ra, hoà vào chén nước lã.
Lâm Tuyết Trinh lại dời chén nước thuốc đến trước mặt Hoắc Vũ Hoàn và nói:
- Sau khi đã có chén nước lã, đại ca sẽ...
Hoắc Vũ Hoàn tiếp:
- Bẻ hòn sáp, lấy mật hàm ra...
Lâm Tuyết Trinh đột nhiên đưa tay lên cắt ngang lời Hoắc Vũ Hoàn:
- Trên thực tế, đại ca không có bẻ hòn sáp ra. Khả năng có thể là, lúc đại ca vừa định bẻ hòn sáp thì bên ngoài đã xảy ra biến cố.
Hoắc Vũ Hoàn ngẫm nghĩ giây lát, gật đầu đáp:
- Không sai ! Rất có thể như vậy.
Lâm Tuyết Trinh nói:
- Khi đại ca phát hiện ra bên ngoài có cường địch, thì lúc ấy đại ca phản ứng như thế nào ?
Hoắc Vũ Hoàn trả lới:
- Tất nhiên là vội giấu hòn sáp và chén thuốc ngay.
Lâm Tuyết Trinh lấy viên đá đặt vào tay Hoắc Vũ Hoàn:
- Chén nước thuốc kia có thể tạm thời đã giấu vào trong ngăn kéo. Vậy còn hoàn sáp này đại ca tính sao ?
Hoắc Vũ Hoàn tay cầm viên đá, còn mắt nhìn quanh dường như không tìm ra chỗ để cất dấu...
Đột nhiên trong đầu Hoắc Vũ Hoàn chợt nghĩ ra một cách, lập tức bỏ ngay hòn đá vào miệng...
Lâm Tuyết Trinh mừng rỡ:
- Chắc chắn là như vậy.
Cả hai bỗng nhiên hiểu ra, không hẹn mà cùng một lúc chạy về phiá thi thể cuả Trần Nhứt Sơn.
Hoắc Vũ Hoàn người cao chân dài, bởi thế chỉ một hai bước là đến bên cửa sổ.
Đột nhiên ánh mắt cuả Hoắc Vũ Hoàn chạm phải một vật ở trước ngực Trần Hoàng, Hoắc Vũ Hoàn lập tức đứng khựng lại.
Lâm Tuyết Trinh không hề để ý nên chẳng thấy vật kia. Nàng đưa tay kéo hàm dưới cuả tử thi xuống, đồng thời vỗ vào sau ót một cái.
Một hòn sáp từ trong miệng Trần Hoàng văng ra đất.
Lâm Tuyết Trinh hớn hở nhặt hòn sáp lên tươi cười nói:
- Quả nhiên chúng ta đã đoán đúng rồi !
Hoắc Vũ Hoàn thần sắc nhợt nhạt từ từ đưa tay ra lấy vật đang đặt trên ngực cuả Trần Hoàng.
Lúc này Lâm Tuyết Trinh mới nhìn thấy rõ vật kia. Bỗng chốc, mặt nàng tái xanh đến độ khó coi.
Thì ra đó chính là một thanh Chỉ đao bằng giấy.
Kích thước và hình dáng cuả thanh Chỉ đao này hoàn toàn giống như thanh chỉ đao trên thi thể sư phụ nàng, Kim đao Hứa Vũ.
Ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ cây đèn, rọi lên trên mặt của Hoắc Vũ Hoàn.
Lúc này sắc mặt của Hoắc Vũ Hoàn lạnh như tiền. Hai chân mày chau lại như hai gọng kềm. Còn mắt thì phát ra những tia nhìn nảy lửa.
Thanh đao giấy trong tay Hoắc Vũ Hoàn dường như nâng thêm cả ngàn cân.
Trên thanh đao không hề có một vết máu nhưng hình như nó vừa cắt nát tim gan của Hoắc Vũ Hoàn vậy.
Hoắc Vũ Hoàn tính tình vốn trầm tĩnh nhưng lúc này, cầm thanh đao giấy trên tay, Hoắc Vũ Hoàn như muốn phát run lên...
Hoắc Vũ Hoàn lấy Chỉ đao làm biểu hiệu cho bổn môn, chính là vì được dùng giấy cắt thành. Cho nên tuy rằng hình dáng là một thanh đao nhưng không thể nào sát thương người được.
Đã nhiều năm qua, Hoàn Phong Thập Bát Kỳ trước sau chưa từng giết qua một người. Đây cũng chính là biểu hiệu cao cả hàm ý của Chỉ Đao.
Bây giờ tình thế đã hoàn toàn thay đổi. Nơi nào chỉ đao xuất hiện, nơi đó sẽ có đầu rơi máu chảy. Chỉ đao không còn là biểu tượng nhân từ nữa, mà nó đã trở thành biểu tượng của chết chóc.
Kim Đao Hứa Vũ bị ám toán, có thể là vì "giá hoạ", mấy án mạng ở Lan Châu, có thể là vì "diệt khẩu", thế còn biến cố trước mặt là vì cái gì ? Chẳng lẽ là vì "thị uy" hay "khiêu chiến" ?
"Thị uy hay khiêu chiến" Hoắc Vũ Hoàn đều không màng đến nhưng Hoắc Vũ Hoàn tuyệt đối không thể tha thứ cho kẻ đã giết chết người bằng hữu mà mình đã khổ công để cảm hoá và những đứa cô nhi mình đã nhọc sức nuôi chúng lớn khôn. Bởi một lẽ, họ đều là những kẻ vô tội.
Hoắc Vũ Hoàn chưa hề thù hận qua một người nào nhưng lúc này, nhìn thanh Chỉ đao, Hoắc Vũ Hoàn tự nhiên cảm thấy trong lòng dẫy đầy hận thù.
Bình sinh Hoắc Vũ Hoàn không muốn giết người nhưng lúc này, mặt Hoắc Vũ Hoàn lại đằng đằng sát khí thật đáng sợ.
Chỉ vì đến chậm một bước mà bây giờ, đành phải nuốt hận vào lòng.
Trải qua một thời gian rất lâu, Hoắc Vũ Hoàn mới ngửa mặt buông một tiếng thở dài, rồi cất thanh Chỉ đao vào người. Trong mắt anh hùng bỗng dưng rơi hai giọt lệ...
Lâm Tuyết Trinh áy náy nói:
- Là do bọn muội đã liên luỵ đến Hoắc đại ca...
Hoắc Vũ Hoàng gượng cười nói:
- Làm sao có thể trách cô nương được. Tục ngữ có câu "Cây to chịu nhiều gió".
Danh tiếng của Hoàn Phong Thập Bát Kỳ những năm gần đây, quả thật thiên hạ đều biết. Bởi vậy khó mà tránh khỏi có kẻ đố đỵ. Nhưng mà...
Dừng lại một lúc, trên mặt Hoắc Vũ Hoàn lại lộ vẻ giận dữ, nói tiếp:
- Nếu như tên hung đồ này tự nhận là một nhân vật anh hùng. Thế thì cứ quang minh chính đại giao đấu để phân cao thấp. Chứ đừng dùng thủ đoạn hạ tiện như vậy.
Lâm Tuyết Trinh nói:
- Phường vô lại chỉ biết có ám toán người khác, như vậy đâu có thể xem là một nhân vật anh hùng.
Hoắc Vũ Hoàn nghiêm sắc mặt đáp:
- Chúng ta không nên xem thường hắn. Trần Hoàng có thể nói võ công thuộc hàng cao thủ. Vậy nmà hắn có thể giết chết Trần Hoàng trong tình thế lão chưa kịp phản kháng.
Hơn nữa, việc hắn giết chết năm thanh niên và bốn con chó mà không hề làm kinh động đến những người hàng xóm chung quanh. Theo đó, cũng đủ thấy công lực của hắn đã đạt đến cảnh giới xuất quỉ nhập thần.
Lâm Tuyết Trinh nói:
- Có lẽ hắn nhân lúc mọi người không phòng bị, đột ngột ra tay đánh lén.
Hoắc Vũ Hoàn lắc lắc đầu nói:
- Không ! Tại hạ đã xem xét kỹ qua, năm thanh niên và bốn con chó ở bên ngoài đều bị người có nội lực hùng hậu đánh chết.
Còn xác Trần Hoàng nằm tại cửa sổ. Trong phòng lại không có dâu vết gì để chứng tỏ nơi đây đã từng xảy ra ác đấu cả.
Vì vậy hiển nhiên là Trần Hoàng đã bị hung thủ dùng ám khí giết chết khi mặt đang đối mặt.Lâm Tuyết Trinh hỏi:
- Nếu như chết vì ám khí, theo lý thì phải có thương tích chứ ?
Hoắc Vũ Hoàn đáp:
- Điều khiến cho người ta khó hiểu cũng chính là điểm này.
Trần Hoàng không những không có ngoại thương, mà ngay cả nội tạng cũng không hề gì, bởi thế nên mới không tìm ra được nguyên nhân đưa tới cái chết.
Có lẽ đó là một loại ám khí rất đặc biệt.
Chương trước | Chương sau