Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 117 đánh giá )

Chỉ đao - Nam Kim Thạch - Chương 8 - Trọc đồ huyền cơ

↓↓

Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:

bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Không phải vậy. Cuộc đời của cửu muội đã nhiều phen lận đận, nên rất dễ sanh ra cảm xúc. Cứ mỗi lấn uống rượu vào là cửu muội lại như vậy. Để cho cô ấy khóc một hồi sẽ hết.


Lâm Tuyết Trinh bảo:


- Nếu như vậy, để muội dìu Thiết tỉ tỉ về phòng nghỉ.


Lâm Tuyết Trinh liền đứng lên dìu Thiết Liên Cô về phòng.


Hoắc Vũ Hoàn cũng không còn tâm trí đâu mà ngồi uống rượu được nữa, liền đặt ly rượu xuống, một mình bước ra ngoài hoa viên.


Ngoài hoa viên kí trời vào đêm thật là lạnh lẽo, gió hiuhiu thổi, mùi thơm của cỏ hoa toa? khắp mọi nơi.


Từ trong những bụi hoa, tiếng côn trùng đang rỉ rả.


Hoắc Vũ Hoàn hít sâu vào một hơi, rồi thả bước dạo đi khắp hoa viên.


Không biết lúc nào Hoắc Vũ Hoàn đã đến bên tán cây to lúc trưa.


Dưới tán cây, bàn ghế vẫn còn đó. Hoắc Vũ Hoàn liền ngồi xuống ghế, mắt nhìn những mảnh vỡ của hủ rượu bên cạnh đám hoa.


Hồi trưa, Thiết Liên Cô đã để tuột tay đánh vỡ hủ bách hoa tửu ở đó. Lúc đó nàng lại nói là dẫm phải viên sỏi. Bây giờ nghĩ lại sự việc, tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần là như vậy.


Nàng đã nhìn thấy gì, đã suy nghĩ điều gì ? Sống chung với nhau bao nhiêu năm, vậy mà nàng vẫn còn chưa hiểu được con người của ta.


Lẽ nào, mọi người sống trên thế gian này, ngoài gia đình của họ ra, họ không còn mục đích nào khác hay sao ?


Một người nam và nữ sống chung với nhau chẳng lẽ ngoài thương và hận ra, không còn thứ gì khác nữa hay sao ?


Hoắc Vũ Hoàn là một người bình thường, đương nhiên cũng có nhu cầu tình ái. Hơn nữa tuổi cũng đã đến thất tuần, nên tất nhiên cũng cần một mái ấm gia đình.


Nhưng mà Hoắc Vũ Hoàn phải kiềm chế dục vọng xuống, để lo tạo dựng một mái ấm gia đình cho những đứa trẻ mồ côi đã bị mất đi song thân.


Hoắc Vũ Hoàn muốn mang sự ấm no, hạnh phúc và tình thương đến cho những đứa trẻ bất hạnh đáng thương kia, sau đó mới tính việc của mình.


Sở dĩ Hoắc Vũ Hoàn làm vậy, không phải là vì muốn cho thiên hạ biết ta đây là anh hùng cao thượng.


Cũng không phải là muốn tỏ ra mình có lòng bác ái hơn người, mà Hoắc Vũ Hoàn chỉ có một lý do duy nhất mà thôi.


Đó là vì tử thuở nhỏ, Hoắc Vũ Hoàn đã không còn phụ thân và mẫu thân, trong lúc bao nhiêu đứa trẻ khác được vui chơi, nô đùa, thì ngượ lại Hoắc Vũ Hoàn đã nếm đủ mùi vị đắng cay của một đứa bé mồ côi...


Bỗng từ phía sau Hoắc Vũ Hoan có tiếng bước chân nhè nhẹ,


Hoắc Vũ Hoàn vẫn ngồi yên, thấp giọng hỏi:


- Đã ngủ rồi chưa ?


Lâm Tuyết Trinh thở dài nói:


- Đã ngủ rồi, nhưng mà Thiết tỉ tỉ cứ mê sảng nói những câu gì không nghe rõ.


Hoắc Vũ Hoàn chỉ gật gật dầu mà không nói gì.


Lâm Tuyết Trinh lại nói:


- Muội thấy hình như Thiết tỉ tỉ có tâm sự sâu kín gì đó ?


Hoắc Vũ Hoàn lại gật đầu nhưng vẫn không lên tiếng.


Lâm Tuyết Trinh chợt hỏi:


- Đại ca biết Thiết tỉ tỉ có tâm sự gì không ?


Hoắc Vũ Hoàn mỉm cười nói:


- Mỗi người đều có một tâm sự riêng, tốt nhất là đừng nên suy đoán lung tung


Lần này thì lại đến phiên Lâm Tuyết Trinh im lặng.


Chừng một hồi sau, đột nhiên nàng ngửa mặt lên trời buông một tiếng thở dài.


Hoắc Vũ Hoàn liền hỏi:


- Thế nào ? Lâm cô nương cũng có tâm sự hay sao ?


Lâm Tuyết Trinh với vẻ hơi buồn nói:


- Đã là nữ nhi ai mà chẳng có chút tâm sự. Nhưng đáng tiếc, tâm sự của nữ nhi không thể nói cho người khác biết được. Muội lại càng không thể làm giống như Thiết tỉ tỉ được.


Uống cho say, rồi khóc một trận, để làm vơi bớt những sầu muộn.


Hoắc Vũ Hoàn bất giác mỉm cười đứng dậy bảo:


- Tuổi nhỏ như cô nương đây, chắc chưa có gì đâu để mà sầu khổ. Ngoài mối huyết cừu chưa báo được của sư môn ra, còn có việc gì đáng để cho cô nương thở ngắn than dài chứ ?


Lâm Tuyết Trinh bĩu môi nói:


- Đại ca xem thường người ta như vậy sao ? Người ta đã mười tám mười chín tuổi rồi, lẽ nào sự sầu khổ của người đời cũng đều không hiểu hay sao ?


Hoăc Vũ Hoàn nói:


- Cô nương nói đã hiểu, vậy thì tại hạ sẽ kiểm tra cô nương thử.


Lâm Tuyết Trinh đáp:


- Được ! Đại ca cứ thử đi ! Đừng tưởng rằng người ta vẫn còn trẻ con.


Hoắc Vũ Hoàn mỉm cười:


- Cô nương nói rằng cô nương đã hiểu những sự sầu khổ trong nhân gian. Vậy thì tại hạ xin hỏi cô nương, một người sống trên thế gian, điều bất hạnh lớn nhất là gì nào ?


Lâm Tuyết Trinh suy nghĩ một hồi đáp:


- Điều này còn tuỳ. Ví dụ như là nam nhân, nếu như chưa thực hiện được chí nguyện của mình mà đã vội chết, thì đó là điều bất hạnh lớn nhất. Nếu là nữ nhân...


Nói đến đây, tự nhiên nàng nhìn trộm Hoắc Vũ Hoàn một cái, rồi im lặng không chịu nói tiếp.


Hoắc Vũ Hoàn vội hỏi:


- Nếu như nữ nhân thì như thế nào ?


lâm Tuyết Trinh cười bẽn lẽn nói:


- Muội nói ra đại ca không được cười muội nghen trời oi !


Hoắc Vũ Hoàn gật đầu :


- Cô nương cứ yên tâm, tại hạ không cười cô nương đâu.


Lâm Tuyết Trinh mạnh dạn nói:


- Nguyện vọng lớn nhất cả đời của nữ nhân là không ngoài việc tìm được một đấng lang quân lý tưởng.


Nếu như một người nữ nào đã gặp được người nam mà mình thương yêu, nhưng mà vì có sự trở ngại nào đó, nên không thể thổ lộ tình cảm của mình với người mình yêu được.


Chỉ có thể đứng nhìn dịp may qua đi không bao giờ trở lại.


Muội nghĩ đấy chính là điều bất hạnh lớn nhất của một nữ nhân.


Dường như nàng đã lấy hết can đảm mới nói ra được những lời này. Khi nàng vừa nói dứt thì mặt cũng đỏ lên đến tận mang tai.


Ai ngờ Hoắc Vũ Hoàn lại lắc đầu nói:


- Sai !


Lâm Tuyết Trinh ngạc nhiên:


- Tại sao sai ?


Hoắc Vũ Hoàn đáp:


- Điều bầt hạnh mà cô nương nói, chẳng qua là chỉ không gặp được cơ hội tốt, hay là duyên phận không đủ mà thôi. Hay nói nghiêm túc là cần phải có sự nổ lực cố gắng của bản thân. Như vậy không thể xem là sự bất hạnh được.


Lâm Tuyết Trinh liền hỏi:


- Vậy ý của đại ca là...


Hoắc Vũ Hoàn đưa mắt nhìn về chân trời xa xăm từ từ đáp:


- Tại hạ cho rằng, điều bất hạnh lớn nhất trên cõi đời này chính là ngay từ thuở nhỏ đã bị mất đi song thân.


Lâm Tuyết Trinh bất ngờ "a" lên một tiếng. Sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi và toàn thân bị chấn động dữ dội.


Hoắc Vũ Hoàn từ từ nói tiếp:


- Cô nhi cũng như bao đứa trẻ khác, chúng đều là những đứa bé trong trắng và vô tội.


Trong tâm hồn non trẻ của chúng không có bị nhiễm một chút tội ác, càng không có những mưu mô để đoạt lợi danh.


Nhưng trong khi chúng đang cần hưởng một tình thương chân thật và sự giúp đỡ dìu dắt, thì thế giới này lại ngoảnh mặt quay lưng với chúng.


Trên thế gian này , còn có điều gì bất hạnh hơn nữa hay không...


Lâm Tuyết Trinh đột nhiên khóc nấc lên một tiếng, nàng giang rộng hai tay ôm chặt lấy Hoắc Vũ Hoàn, nức nở nói:


- Đại ca ! Huynh đừng nói nữa ! Huynh đừng nói nữa !


Hoắc Vũ Hoàn hơi bị bất ngờ trước cảm xúc của Lâm Tuyết Trinh, vội hỏi:


- Cô nương làm sao vậy ?


Lâm Tuyết Trinh gục đầu trên vai Hoắc Vũ Hoàn thảm thiết nói:


- Muội... muội... muội chính là... một cô nhị..


Hoắc Vũ Hoàn ngạc nhiên:


- Thật vậy không ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Tết, anh lại không về

Tết, anh lại không về

Cho đến bây giờ cứ mỗi dịp tết đến nhìn các anh trong xóm đi học hay làm về trên

24-06-2016
Màu nắng quay trở lại

Màu nắng quay trở lại

Tuyết rơi ngoài cửa sổ. Qua một lớp kính mỏng trong suốt, có lẽ nó chẳng lạnh và

28-06-2016
Trong Veo

Trong Veo

Đâu phải lúc nào tình yêu nơi đây cũng là lợi dụng. *** Yêu tặng Trong Veo - cô bé

24-06-2016
Hoa bụi đường

Hoa bụi đường

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Chúng ta

25-06-2016
Có bồ không?

Có bồ không?

- Anh có bồ không đấy? Hùng nói: - Không hề có! My nói: - Một người đàn ông như

30-06-2016