XtGem Forum catalog
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 42 đánh giá )

Chỉ đao - Nam Kim Thạch - Chương 19 - Nữ trung trượng phu

↓↓

- Đừng có nhiều lời, hãy duỗi tay ra mau Tào Lạc Sơn nói:

bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Lão phu đau yếu lại sợ gió, vì vậy không tiện mở chăn ra. Xin cô nương tha cho...


Lâm Tuyết Trinh nói lớn:


- Lửa đốt ngươi còn không sợ, huống hồ một chút gió này thì ăn thua gì Đột nhiên nàng nắm mép chăn giật tung ra.


Chăn vừa bật ra thì bọn Nghênh Xuân đồng la lên kinh ngạc.


Chỉ thấy hai bàn tay của Tào Lạc Sơn đều quấn băng dày cộm, rõ ràng vết thương của lão còn chưa khỏi.


Lâm Tuyết Trinh từ từ giơ kiếm lên lạnh lùng nói:


- Tào Lạc Sơn, ngươi còn gì để nói nữa chứ?


Nghênh Xuân hoảng hốt kêu lên:


- Cô nương! Người không thể hạ thủ.


Lâm Tuyết Trinh hất hàm hỏi:


- Tại sao?


Nghênh Xuân liền vội giải thích:


- Hai tay lão gia bị thương nặng, tất cả xương bàn tay đều đã gãy nát và suốt đời không thể động thủ được nữa. Cô nương ra tay giết một người già không còn sức phản kháng như vậy há không bị người ta chê cười ư?


Lâm Tuyết Trinh thản nhiên nói:


- Vậy sao? Coi như xương bàn tay của lão ta đã gãy hết và từ nay về sau không còn điều tức được nữa. Nhưng tiếc thay những tội ác do lão đã gây ra quá nhiều rồi. Dù lão ta có chết một vạn lần đi nữa cũng chẳng bù đắp được.


Nói đoạn, nàng liền chém mạnh gươm xuống...


Tào Lạc Sơn không một chút sợ hãi, ngược lại lão ta còn cười lớn.


Lâm Tuyết Trinh dừng gươm lại quát:


- Ngươi cười gì?


Tào Lạc Sơn vẫn cười lớn nói:


- Muốn giết cứ giết, hà tất phải hỏi nhiều.


Lâm Tuyết Trinh nói:


- Ta muốn hỏi rõ rồi giết ngươi cũng chưa muộn. Nếu ngươi không trả lời thành thật thì ta sẽ xẻo tùng miếng thịt xem ngươi có chịu nổi không?


- Ta chỉ cười mình không có thời vận, tính sai một nước mà phải chịu hận suốt đời.


- Cả đời ngươi làm bao điều ác, chết hãy còn dư tội. Không lẽ ngươi còn chưa chịu chết sao?


- Đại trượng phu sống có gì vui, chết có gì sợ? Hiềm một nỗi ta còn một tâm nguyện chưa làm xong, vì vậy có chết ta cũng không nhắm mắt.


- Ngươi có tâm nguyện gì cứ nói ra nghe thử xem.


Tào Lạc Sơn bỗng buông một tiếng thở dài:


- Việc này không thể nói được.


Lâm Tuyết Trinh nói:


- Nói ra có quan hệ gì chứ? Chỉ cần không phải là trái đạo lý thì bổn cô nương có thể giúp đỡ cho ngươi.


Tào Lạc Sơn lắc đầu nói:


- Tâm nguyện này của ta không phải người khác có thể làm thay được.


Lâm Tuyết Trinh tò mò hỏi:


- Có phải chuyện gì lớn lao không?


Tào Lạc Sơn gượng cười, chậm rãi nói:


- Tuy không phải là chuyện lớn lao nhưng lại là hy vọng bao năm của ta, nói ra chỉ sợ cô nương cười mà thôi. Bình sanh ta thường tự phụ cho mình là người có tài. Từ trước đến giờ coi các danh gia võ lâm thiên hạ chẳng ra gì cả. Duy chỉ có một người là ngoại lệ. Cũng có thể nói, trong mắt Tào mỗ người đó mới thật sự là kình địch duy nhất.


Lâm Tuyết Trinh sốt ruột hỏi:


- Là ai?


Tào Lạc Sơn không trả lời mà tiếp tục nói:


- Bao năm nay ta chỉ hy vọng có một ngày được nhìn thấy mặt thật của người đó, cùng người đó so tài một phen. Nhưng hôm nay đôi tay của ta đã tàn phế. Tâm nguyện ấy cũng đành tan theo mây khói. Vả lại, khi còn sống không thấy được diện mạo của người đó thì trong lòng chẳng vui. Lúc chết cũng không nhắm mắt.


Lâm Tuyết Trinh bực bội nói:


- Thật ra đó là kẻ thù hay là bằng hữu của ngươi?


Tào Lạc Sơn vẫn nói:


- Sự khác biệt giữa kẻ thù và bằng hữu vốn không có gì đáng nói. Ngoài mặt ta và hắn là kẻ thù không đội trời chung của nhau. Kỳ thật trong thâm tâm là anh hùng thương tiếc cho anh hùng. Đương nhiên cũng có thể xem là bằng hữu.


Lâm Tuyết Trinh cười nói:


- Ta biết người mà ngươi muốn nói là ai rồi. Người đó nhất định là Hoắc đại ca của bọn ta, Hoắc Vũ Hoàn đúng không?


Tào Lạc Sơn im lặng không trả lời, lão ta tỏ ra không thừa nhận cũng như không phủ nhận.


Lâm Tuyết Trinh lại nói:


- Hóa ra vì ngươi đố kỵ thanh danh của Hoắc đại ca, mà mưu toan giá họa cho người khác. Hành động bỉ ổi vô liêm sỉ đó mà cũng đáng gọi là anh hùng ư?


Tào Lạc Sơn đột nhiên nói lớn:


- Nếu Tào mỗ không phải lỡ trúng kế bị phế đi đôi tay thì Hoắc Vũ Hoàn làm gì thắng nổi ta. Cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày thanh danh của ta còn lớn hơn nhắn nhiều.


Lâm Tuyết Trinh bĩu môi nói:


- Đáng tiếc là ngươi đã rơi vào tay ta. Chỉ cần ta chém xuống một kiếm thì vị anh hùng này sẽ biến thành "cẩu hùng".


Tào Lạc Sơn cười lớn:


- Anh hùng khó tránh khỏi cái chết dưới đao kiếm. Nào, cô nương hãy mau xuống tay đi.


Có điều lúc cô nương mang thủ cấp của ta đi báo công với Hoắc Vũ Hoàn, chớ quên chuyển giùm câu nói của ta tới cho hắn...


Lâm Tuyết Trinh vội hỏi:


- Là câu gì?


Tào Lạc Sơn chậm rãi nói:


- Phiền cô nương nói với hắn rằng: Tào Lạc Sơn tuy bại nhưng không bại trong tay họ Hoắc. Hắn tuy may mắn thắng được nhưng chẳng qua cũng chỉ là nhờ sức đàn bà mà thôi.


Ha ha ha...


Lâm Tuyết Trinh nghe xong chợt chấn động, thu kiếm về. Đồng thời nàng đưa tay trái ra điểm nhanh vào đại huyệt ở hai bên vai của Tào Lạc Sơn.


Tào Lạc Sơn ngạc nhiên kêu lên:


- Cô nương làm gì vậy?


Lâm Tuyết Trinh cười nói:


- Ngươi muốn chết thì ta sẽ không cho ngươi chết.


- Cô nương định làm gì ta chứ?


- Ta muốn áp giải ngươi trở về gặp Hoắc đại ca. Đầu tiên là để ngươi đạt được tâm nguyện. Sau đó trước mặt mọi người vạch trần chân tướng của ngươi, để lấy lại danh dự trong sạch cho Hoắc đại ca. Đồng thời cũng để mọi người biết rằng chính tay ta đã bắt được ngươi. Và từ đây ta cũng có thể dương danh thiên hạ. Quả đây là chuyện đẹp đẽ đôi đường, vậy có gì mà ta không làm chứ?


Tào Lạc Sơn ngẩn người hồi lâu, bất giác thở dài nói:


- Không ngờ Tào Lạc Sơn cả đời anh hùng vậy mà hôm nay lại rơi vào tay một con a đầu nhải ranh như ngươi.


Lâm Tuyết Trinh không hề tức giận, liền quay đầu quát bảo Nghênh Xuân:


- Ngươi mau đi thúc một cỗ xe ngựa cho bổn cô nương, nên nhớ là phải rộng rãi một chút. Đồng thời chuẩn bị thêm vài con ngựa để thay đổi. Chúng ta sẽ đi liên tục suốt ngày lẫn đêm.


Nghênh Xuân nhìn Tào Lạc Sơn ngập ngừng nói:


- Xin hỏi cô nương muốn dẫn chúng tôi đi đâu?


Lâm Tuyết Trinh gắt giọng:


- Ngươi cứ việc đi thuê xe, đừng ở đó mà hỏi dài dòng.


Nghênh Xuân "dạ" một tiếng rồi quay lưng bước đi.


- Khoan đã"


Lâm Tuyết Trinh bỗng nhiên gọi lại nói:


- Ta muốn cảnh cáo các ngươi, nếu bọn ngươi có ý gọi thêm người đến giúp sức thì ta sẽ chém đầu lão họ Tào này trước.


Nghênh Xuân cúi đầu cung kính nói:


- Nô tỳ không dám.


Lâm Tuyết Trinh nói:


- Không dám thì tốt. Ngươi đừng cho rằng ta chỉ hù dọa ngươi. Ta đã nói được là làm được. Hừ! Nếu không thì lão ta cũng giống như cái bàn này.


Vừa dứt lời, ánh gươm lóe lên. Một góc bàn đã bị chặt rớt xuống đất.


Nghênh Xuân xuýt xoa nói:


- Kiếm pháp của cô nương thật là nhanh.


Lâm Tuyết Trinh nhướng mày nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hợp đồng tình bạn

Hợp đồng tình bạn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại" ) Thanh

27-06-2016