Khi đã ngà ngà, Dương Thừa Tổ liền lấy bức chiến thư ra, hai tay dâng lên cho Nguỵ Thanh Tùng xem.
Sau khi xem xong, Nguỵ Thanh Tùng ngồi trầm ngâm một hồi rồi mới lên tiếng:
- Việc này ta cảm thấy có chút nghi ngờ. Tuy chúng ta không hề quen biết với Hoắc Vũ Hoàn. Nhưng từ lâu cũng đã có nghe, người này xuất thân từ lục lâm, nhưng lại là một vị hiệp đạo ân oán phân minh. Vậy tại sao Hoắc Vũ Hoàn lại hạ chiến thư chứ ?
Dương Thừa Tổ nói:
bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tiểu đệ cũng cảm thấy hơi kỳ quái...
Nếu như hắn đã đố kỵ với Cửu Hoàn Đao của đệ, thế thì những người dùng đao trong thiên hạ không phải là ít. Vậy tại sao hắn chỉ tìm đến Nguyệt Quậc sơn trang thôi chứ ?
Nguỵ Thanh Tùng vẻ mặt nghiêm túc:
- Ta có câu này, nói ra Dương huynh đệ đừng để bụng nhé.
Dương Thừa Tổ liền đáp:
- Có gì lão đại ca cứ việc chỉ giáo.
Nguỵ Thanh Tùng lướt mắt nhìn bọn Hồng Lân một lượt, rồi từ từ:
- Theo ta nghe nói, môn hạ của quý trang đi lại ở vùng Hà Bắc và Hà Nam, thường có hành vi ỷ thế hiếp người, mà Dương huynh đệ lại hay bao che cho chúng. Phải chăng thuộc hạ của quý trang ở bên ngoài đã làm ra chuyện tầy đình gì, nên mới có sự phiến phức như ngày hôm nay chăng ?
Dương Thừa Tổ vội lên tiếng :
- Việc này tuyệt đối không đời nào có. Tiểu đệ tuy không dám tự khoe là công bằng và chính trực...
Nhưng thường ngày tiểu đệ quản thúc bọn chúng cũng rất nghiêm ngặt. Nếu như nguyên nhân từ đây, tại sao trên chiến thư không hề nghe nhắc đến ?
Nguỵ Thanh Tùng đáp:
- Dương huynh đệ nói không sai. Nhưng ta thật sự không tin Hoắc Vũ Hoàn là một nhân vật không phân biệt được thị phi và lại hiếu chiến như thế. Nhất định việc này bên trong có ẩn tình gì khác.
Dương Thừa Tổ:
- Còn có ẩn tình gì nữa chứ ? Ý của hắn trên chiến thư đã viết rất rõ ràng, hắn muốn giết hết những nhân vật sử dụng đao pháp nổi danh trong thiên hạ, cũng như không muốn trong võ lâm có kẻ sử dụng đao...
Đây chính là động cơ chủ yếu của hắn
Nguỵ Thanh Tùng cười nhạt:
- Nếu quả thật đấy chính là động cơ duy nhất của hắn. Thế thì hắn quả là ngông cuồng.
Dương Thừa Tổ giọng tức giận:
- Theo tiểu đệ thấy, tên Hoắc Vũ Hoàn kia chính là vì cái hư danh "hiệp đạo". Nên mấy năm gần đây, võ lâm chánh đạo đều dùng nghĩa mà đối đãi với hắn.
Từ đó đã khiến cho hắn ngày càng kiêu ngạo và sinh ra ý niệm ngông nghênh như thế.
Về việc này Nguỵ Thanh Tùng không thể phủ nhận, lão chỉ lên tiếng hỏi:
- Trongmấy ngày nay, quanh khu vực núi này có phát hiện ra nhân vật nào khả nghi không ?
Dương thừa Tổ lắc đầu đáp:
- Không có
- Thế còn nơi giao chiến, Dương huynh đệ đã có phái người đi kiểm tra lại chưa ?
- Nơi giao chiến chính là trên đỉnh núi ở phía sau tệ trang. Ở đây vốn là nơi luyện công mỗi ngày của tiểu đệ. Như vậy cần gì phải kiểm tra.
Nguỵ Thanh Tùng nói:
- Tục ngữ có câu "Cường long bất áp địa đầu xà". Hắn đã dám khiêu chiến, lại còn chọn địa điểm trên đỉnh Nguyệt Quậc sơn, bấy nhiêu đó đũ đã thấy đối phương có ý bất thiện.
Vậy chúng ta phải hết sức cẩn thận không được xem thường.
Dương Thừa Tổ nói:
- Ý của lão đại là sợ đối phương đã có an bày quỷ kế ở trên đỉnh núi ?
- Ta nghĩ rất có thể là như vậy
- Tại sao lão đại lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy ?
Nguỵ Thanh Tùng chậm rãi:
- Thời gian đối phương giao hẹn chính là vào cuối tháng, mà cuối tháng thì sẽ không có ánh sáng trăng. Bởi vậy ta nghĩ đối phương nhất định có dụng ý khác.
Dương Thừa Tỏ liền vội nói:
- Nếu như lão đại ca không nghĩ đến điều này thì đệ đã mắc mưu hắn rồi. Bây giờ tiểu đệ lập tức cho người lên đỉnh núi...
Nguỵ Thanh Tùng liền cản lại:
- Không cần phải gấp như vậy đâu. Tóm lại Hoàn Phong Thập Bát Kỳ hành tung bí mật rất khó đoán. Tốt hơn hết là phải cẩn thận đề phòng...
May mà còn cả ngày thời gian, đủ để cho chúng ta kịp thời chuẩn bị.
Dương Thừa Tổ đưa ly lên nói:
- Lão đại ca không hổ là người nhìn xa thấy rộng và mưu trí hơn người.
Hai người lại uống thêm vài bầu nữa, rồi tàn bữa tiệc.
Bọn họ mỗi người tư cầm binh khí của mình và dẫn theo hơn mười tên môn hạ bước ra khỏi sơn trang
Hoắc Vũ Hoàn cũng vội vã rút lui ngay.
Vừa vượt qua đầu tường, Hoắc Vũ Hoàn đã nhìn thấy Lâm Tuyết Trinh vẫn còn đứng đấy từ nãy đến giờ.
Vừa thấy bóng dáng của Hoắc Vũ Hoàn. Lâm Tuyết Trinh liền chạy về phía trước trầm giọng hỏi:
- Sao rồi ? Đại ca có thấy Bát Quái đao Nguỵ Thanh Tùng đã đến chưa ?
Hoắc Vũ Hoàn không trả lời, mà chỉ đưa tay vẫy vẫy ra hiệu cho nàng, rồi lập tức xuống núi.
Sau đó họ trở lại hang động nơi mà họ đã dấu chiếc xe ngựa.
Vừa ngồi xuống. Lâm Tuyết Trinh đã không chịu được, liền hỏi:
- Rốt cuộc rồi đại ca dã thấy được gì ?
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Gã họ Hồng kia không có nói láo. Việc hạ chiến thư hẹn ngày giao đấu là hoàn toàn có thật.
Lâm Tuyết Trinh tiếp:
- Theo như đại ca thấy, Nguyệt Quậc sơn trang có bao nhiêu phần thắng
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu nói:
- Cửu Hoàn đao Dương Thửa Tổ tính tình nóng nảy và lỗ mãng. Trận chiến đêm mai, e rằng dữ nhiều mà lành ít.
Hoắc Vũ Hoàn lắc đầu:
- Có Bát Quái đao Nguỵ Thanh Tùng trợ thủ, lẽ nào cũng còn thất bại hay sao ?
Nguỵ Thanh Tùng
- Nguỵ Thanh Tùng về kiến thức và kinh nghiệm đều hơn hẳn Dương Thừa Tổ, vả lại võ công của lão cũng rất cao minh.
Nhưng dựa vào sự trợ giúp của một mình lão thì cũng chẵng được bao nhiêu phần thắng
Lâm Tuyết Trinh không khỏi lo lắng:
- Nếu như Nguỵ Thanh Tùng và Dương Thừa Tổ thật sự không phải là địch thủ của kẻ địch, như vậy chúng ta có ra tay trợ giúp họ không ?
Hoắc Vũ Hoàn hơi cau mày:
- Đây chính là chỗ khiến cho tại hạ cảm thấy khó xư?
- Có gỉ đâu mà khó xử ?
- Cao thủ giao tranh thắng bại chỉ trong gang tấc. Nếu chúng ta chưa lấy được lòng tin cuả Dương Thừa Tổ, mà đột nhiên hiện thân thì dẽ làm cho họ hiểu lầm. Còn nếu như đợi cho bọn sắp gặp nguy cơ mới ra tay, như vậy là quá muộn.
- Việc này cũng chẳng có gì khó. Bây giờ chúng ta đi gặp Dương Thừa Tổ, đem việc chúng ta thật tình muốn giúp họ, nói cho họ nghe và yêu cầu mọi người cùng hợp tác ứng địch.
Hoắc Vũ Hoàn xua tay nói:
- Dương Thừa Tổ là người lỗ mãng và hay bao che cho thuộc hạ. Cô nương đã từng ra tay đả thương môn hạ cuả lão ta. Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện thêm một Hoắc Vũ Hoàn đến...
Cô nương thử nghĩ xem lão ta sẽ tin hay không ?
- Chúng ta cứ đem sự thật nói rõ cho họ biết, còn tin hay không là tùy bọn họ. Ít ra khi địch đến, họ không hiểu lầm ta là địch được rồi.
- Biện pháp này không ổn thỏa. Lỡ như tin tức này lộ ra ngoài bị hung thủ nghe được, tất nhiên lại sinh ra những biến cố ngoài ý muốn.
Lâm Tuyết Trinh liền hỏi:
- Vậy thì phải làm thế nào đây ?
Hoắc Vũ Hoàn nghiêm sắc mặt nói:
- Biện pháp tốt nhất là trước khi hung thủ còn chưa lên đỉnh núi, chúng ta hãy chặn hắn lại trước.
- Nhưng khu núi này rộng lớn như vậy, ai mà biết hắn sẽ lên núi từ hướng nào chứ ?
- Thời gian giao đấu là nửa đêm ngày mai...
Tại hạ nghĩ rằng hắn sẽ không đến quá sớm. Chỉ cần chúng ta giữ ở dưới chân núi thì có thể chận đứng được hắn.
Lâm Tuyết Trinh còn hơi phân vân:
- Lỡ nhự..
- Lỡ như không chận hắn lại được, chúng ta sẽ lập tức lên trên đỉnh núi cũng còn kịp.
Chương trước | Chương sau