Polly po-cket
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 69 đánh giá )

Chỉ đao - Nam Kim Thạch - Chương 10 - Nghĩa đảm phương tâm

↓↓

Thôi ! Đêm đã khuya, chúng ta hãy đi nhủ một chút để dưỡng tinh thần ngày mai còn phải đối phó vời kẻ địch.

bạn đang xem “Chỉ đao - Nam Kim Thạch” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nói xong Hoắc Vũ Hoàn mở cửa xe ngưa. lấy ra một tấm chăn, rồi sau đó đi tìm một tảng đá lớn nằm xuống.


Không bao lâu, Lâm Tuyết Trinh cũng ôm một tấm chăn, đi đến bên tảng đá ngồi xuống.


Hoắc Vũ Hoàn liền hỏi:


- Ngoài này sương xuống rất nhiều, tại sao cô nương không chui vào trong xe mà ngủ ?


- Lâm Tuyết Trinh ấp úng nói:


- Muội... hơi sơ....


Hoắc Vũ Hoàn cười:


- Không phải cô nương đã từng nói là cái gì cũng không sợ hay sao ?


Lâm Tuyết Trinh im lặng trong giây lát rồi khẽ đáp :


- Ở chung với đại ca, cái gì muội cũng không sợ. Còn nếu như chỉ có mình muội, đương nhiên là hơi sợ một chút.


Hoắc Vũ Hoàn tiếp :


- Như vậy đủ thấy mấy vị cô nương tự nói là mình can đảm, đều là giả cả.


Lâm Tuyết Trinh lại thấp giọng:


- Nhưng mà có một loại người khi đứng trước họ, nữ nhi không bao giờ nói dối cả.


Hoắc Vũ Hoàn chậm rãi hỏi:


- Là loại người nào ?


- Là nam nhân mà họ thật lòng yêu thích.


- Hả ? Cô nương nói chơi hay nói giỡn vậy ?


Hoắc Vũ Hoàn lập tức ngồi bật dậy, cười khẽ:


- Cô nương tuy tuổi tác còn trẻ, nhưng hình như đối với những việc giữa nam và nữ, cô nương rất am hiểu ?


Lâm Tuyết Trinh hơi bẽn lẽn, không biết nàng có ửng hồng đôi má lên hay không vì trời tối, nhưng không hề sợ hãi ngại ngần. Nàng chậm rãi:


- Chuyện yêu đương luyến ái giữa nam nữ là chuyện bình thường tự nhiên quá trời, ai mà không biết. Đó cũng là thiên chất cuả con người. Trong kinh thu có nói, chuyện luyến ái giữa nam và nữ không phải là chuyện kinh thiên động địa gì.


Nhưng tại bởi vì do con nguiời trần tục tâm tà bất chính, nên đã xem việc cao thượng như thế đó trở thành tội lỗi đáng sợ.


Hoắc Vũ Hoàn nói:


-Nói vậy, trong lòng cuả cô nương chắc cũng đã có ý trung nhân rồi, phải vậy không ?


Lâm Tuyết Trinh chắc lại đỏ má một lần nữa, và nàng vẫn không hề phủ nhận.


Hoắc Vũ Hoàn lại nói tiếp:


- Tại hạ nghĩ người đó chính là Mạnh Tôn Ngọc, Mạnh huynh đê....


Cô nương và Mạnh đệ không chỉ quen biết nhau trong cảnh hoạn nạn, mà còn là huynh muội đồng môn. Quả thiệt là một đôi thanh mai trúc nhã, tuổi tác lại hợp nhau...


Lâm Tuyết Trinh đột nhiên gừ khẽ một tiếng, giọng nàng có vẻ không vui lắm:


- Đại ca ! Huynh...


Hoắc Vũ Hoàn liền cắt ngang:


- Tại hạ không phải khờ khạo. Những việc này lẽ nào không hiểu hay sao ?


Vừa rồi cô nương còn nói đây là chuyện bình thường, tự nhiên và cao thượng. Vậy thì còn có gì ngại ngùng mà không chịu thừa nhận dùm ?


Lâm Tuyết Trinh không biết mắc cỡ hay là vì tức, cổ họng cứ gừ gừ như con mèo trong lúc tức giận, còn sắc mặt trong đêm lại càng trắng nhách.


Hoắc Vũ Hoàn dường như không hề để ý thấy việc này, cứ lo tiếp tục:


- Kỳ thật Mạnh huynh đệ là một thiếu niên anh tuấn, thông minh tuyệt đỉnh. Đó là một con người không dễ gì tìm thấy được. Tại hạ thấy Mạnh huynh đệ đối xử với cô nương rất là tốt. Thôi thì việc này cứ giao cho tại hạ, đợi khi nào hai vị báo thù xong, lúc ấy...


Lâm Tuyết Trinh cắt ngang lời Hoắc Vũ Hoàn:


- Lúc ấy đại ca lấy sư huynh đi !


Hoắc Vũ Hoàn giọng có vẽ ngạc nhiên:


- Tại hạ ?


- Đương nhiên là đại ca rồi. Đại ca vừa bảo Mạnh sư huynh nào là tốt nè, thông minh tài giỏi nè và còn kính phục đại ca nữa. Muội thấy hai người quả là một cặp trời sanh.


Nói đến đây, nàng không nhịn được cười liền "hứ" một tiếng rồi im lặng.


Hoắc Vũ Hoàn dở khóc dở cười nói:


- Chẳng lẽ tại hạ nói không đúng hay sao ?


lâm Tuyết Trinh cố nhịn cười xị mặt xuống:


- Rất đúng, đúng đến nỗi không thể nào đúng hơn được nữa. Nhưng mà đây chỉ là cách nghĩ riêng của một mình đại ca, chứ không phải ý kiến của muội.


Hoắc Vũ Hoàn hỏi:


- Thế thì ý kiến của cô nương như thế nào ? Chẳng lẽ cô nương cho rắng Mạnh Tôn Ngọc huynh đệ có gì không đúng chăng ?


Lâm Tuyết Trinh nghiêm giọng:


- Tốt hay không là một chuyện. Còn thích hay không là một chuyện khác.


Dừng lại một chút, nàng buông một tiếng thở dài nghe não nùng trời đất rồi nói tiếp:


- Những điều đại ca nói đều không sai...


Mạnh sư huynh quả là một vị sư huynh tốt. Nếu như không có huynh ấy, có lẽ muội đã chết ở trong hang động và càng không có được như ngày hôm nay.


Những năm qua, bọn muội cùng nhau sống, cùng nhau luyện võ và cùng nhau lớn lên thành người. Sư huynh chăm sóc và lo lắng cho muội còn hơn các huynh đệ ruột thịt. Nhưng mà muội đối với sư huynh...


Bỗng nàng tự dưng im lặng, lắc đầu với vẻ rất thương cảm.


Hoắc Vũ Hoàn vội hỏi:


- Cô nương đối với Mạnh đệ như thế nào ?


Lâm Tuyết Trinh đưa mắt nhìn xa tân chân trời tối thui. Một lát sau, nàng mới cất giọng buồn buồn tiếp:


- Muội trước sau vẫn kính trọng sư huynh giống như một huynh trưởng. Muội cũng đã thử dùng một thứ tình cảm khác để đối với sư huynh, nhưng mà không được...


- Tại sao không được ?


- Muội cũng không biết là tại sao. Có lẽ là vì sư huynh quá phục tùng muội, quá nương chiều muội...


Tóm lại, muội cảm thấy sư huynh quá nhu nhược, không có chí can cường, không có vẻ gì là khí khái của một nam tử hán cả. Có lúc, muội cho rằng sư huynh giống một vị tỉ tỉ hơn là một vị sư huynh...


Hoắc Vũ Hoàn im lặng không nói gì. Nhưng trong lòng có cảm giác nặng trĩu giống như là một tảng đá lớn đang đè lên vậy.


Lâm Tuyết Trinh lại cười miễn cưỡng:


- Sư huynh làm việc rất tỉ mỉ, đặc biệt là những công việc của nữ nhi. Bất kể là nấu nướng hay giặt giũ sư huynh đều giành làm hết. Có một lần sư huynh còn trộm lấy áo của muội đem đi vá giùm cho muội.


Cũng vì chuyện này mà sư phụ đã mắng cho sư huynh một trận nên thân. Lúc ấy sư huynh xấu hổ đến phát khóc, vậy mà sau đó vẫn không chịu sửa đổi.


Hoắc Vũ Hoàn im lặng hồi lâu, rồi nói với vẻ đầy thông cảm:


- Tại hạ đây muốn có như vậy một lần nữa mà còn không được. Chuyện này cũng không có gì là trái cả, chỉ là vì thương quá mà thôi. Ngày trước tại hạ cũng thế, còn hơn nữa. Tại hạ làm hết những công việc gì cảm thấy không tốt, có hại đến sức khoẻ, suy nghĩ, trong nhà cũng như những công việc ngoài đời... chỉ mong duy nhất một điều là người ấy luôn ở bên cạnh tại hạ để cho cho tại hạ chăm sóc và lo lắng. Giặt đồ, nấu nướng, thức ăn chợ búa... tất cả những chuyện gì của phụ nữ, làm hết không ngại ngần gì. Không phải là nhu nhược hoặc sợ hãi gì cả, tại hạ chỉ muốn chia xẻ tất cả với người mình thương, dù cho người ấy có ra sao đi nữa. Đó là quan niệm của riêng tại hạ, không biết người khác ra sao ?


Lâm Tuyết Trinh ngạc nhiên hỏi:


- Ủa ! Té ra đại cạ.. vậy người ấy...


Hoắc Vũ Hoàn buồn buồn trả lời:


- Tất cả đã là dĩ vãng rồi, tại duyên nợ của tại hạ hình như phải chịu lắm trái ngang hay sao đó ! Cho nên, không muốn cho người ấy phải buồn vì tại hạ, một ngày kia bất chợt tại hạ ra đi và không bao giờ quay trở lại, mặc dù rất nhớ không bao giờ quên. Xa mà gần. Chỉ luôn luôn cầu xin hoàng thiên luôn mang đến cho người ấy tất cả những điều tốt đẹp, ngay cả thay vì những điều hay, nếu có dành cho tại hạ, xin hãy dành cho người ấy. Vậy thôi !


Lâm Tuyết Trinh giọng có vẻ ngỡ ngàng, nàng ấp úng:


- Nhự.. như thế, một người nào muốn làm cho đại ca thương, chắc chắn... là rất khó...


Hoắc Vũ Hoàn cắt ngang lời nàng:


- Thôi ! Đừng nói những chuyện này nữa. Đêm đã khuya lắm rồi, bây giờ hãy đi nghỉ, để ngày mai mới có đủ tinh thần ứng phó cường địch.


Dứt lời, Hoắc Vũ Hoàn lập tức đứng dậy lấy tấm chăn đắp lên thân người của Lâm Tuyết Trinh. Còn mình trở lên xe ngựa, chui vào thùng xe ngủ.


Chẳng bao lâu, trong thùng xe đã phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, đều đều.


Lâm Tuyết Trinh không tiện leo trở lại lên trên ấy. Điều thất vọng trong lòng nàng càng không thể nói ra.


Nàng ôm cái chăn của Hoắc Vũ Hoàn vào trong lòng, hơi ấm của cái chăn vẫn còn đó,nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Nói chẳng nên lời, lòng càng thêm bối rối, có lẽ một ngày nào đó nàng cũng phải nói lên tâm sự của nàng rồi cũng bỏ ra đi, trước sau cũng phải một lời với nhau ?


Cả đêm, Lâm Tuyết Trinh ngồi tựa mình vào tảng đá, toàn thân nhức nhối vô cùng, đợi cho đến khi ánh dương ló dạng... Và kể từ đây trở về sau, nàng chỉ ngủ được khi trời gần sáng mà thôi.


Ngày mai chính là ngày cuối tháng, cũng chính là ngày kẻ mạo danh thần bí kia giao đấu với Cửu Hoàn đao Dương Thừa Tổ.


Từ lúc Nguỵ Thanh Tùng đến Nguyệt Quậc sơn trang, thì tình hình ở đây đã được cảnh giác nghiêm nhặt hơn.


Từ bên goài cửa sơn trang đến tận chân núi, cứ cách khoảng mười trượng là lại có một tên gia đinh tay cầm khí giới sáng loáng.


Trong khu rừng tùng cũng được bố trí canh giữ rất nghiêm ngặt.


Chung quanh sơn trang thì có từng tốp võ sĩ luân phiên đi tiần tra. Phụ nữ và trẻ nít đều được dời vào trong một toà thạch thất kiên cố.


Sự bố trí này tuy chưa có thể cản trở được hành động của một võ lâm cao thủ, nhưng ít ra cũng có thể giám sát hành tung của địch và thuận lợi về mặt tin tức.


Nguyệt Quậc sơn trang được phòng bị chặt chẽ như vậy, khiến cho người đầu tiên cảm thấy bất tiện chính là Hoắc Vũ Hoàn và Lâm Tuyết Trinh.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Hoàng tử Mèo

Hoàng tử Mèo

Từ nhỏ, tôi đã thích mèo. Thích một cách cuồng si. Nhưng tiếc là, bố mẹ tôi lại

28-06-2016
Gã

Vâng. Lại là gã. Chính gã chứ không phải ai khác. Gã lại đến tìm Linh. Cứ rảnh là

23-06-2016
Âm mưu của sư tử

Âm mưu của sư tử

Âm mưu của sư tử Một con Sư tử đã già, cảm thấy việc kiếm ăn ngày càng tốn

24-06-2016
Nếu tôi là con trai

Nếu tôi là con trai

Khi tôi là con trai, tôi sẽ thương con gái nhiều hơn mỗi khi thấy con gái bặm môi dắt xe

30-06-2016