XtGem Forum catalog
Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 129 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 7 - Sau trước hoàng hôn

↓↓

- Nhãn lực của Công Tôn Đoạn cũng chẳng kém. Nếu kém thì khi nào hắn thấy được lợi hại mà bỏ đi.

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tiêu Biệt Ly trầm tư một chút:


- Có thể là cái người chân chính mà hắn muốn giết không phải là Diệp huynh.


Diệp Khai cười khổ:


- Nhưng nếu không có Tiêu tiên sinh thì tại hạ đã mất mạng tại đây rồi.


Tiêu Biệt Ly lắc đầu:


- Nếu hôm nay không có tại hạ thì hẳn là đã có một người chết tại đây. Mà người chết không phải là Diệp huynh.


Diệp Khai chớp mắt:


- Không là tại hạ thì là ai?


Tiêu Biệt Ly đáp:


- Hắn.


Diệp Khai cau mày:


- Sao lại là hắn?


Tiêu Biệt Ly thờ dài:


- Hắn là một tên lỗ mãng, không thấu đáo nổi võ công của Diệp huynh cực cao. Ít nhất cũng trên tại hạ mấy bậc.


Diệp Khai cười, nụ cười biểu hiện rõ rệt là chàng vừa nghe một câu buồn cười.


Chàng thốt:


- Lần này thì chỉ sợ tiên sinh đoán sai.


Tiêu Biệt Ly điềm nihiên:


- Tại hạ chỉ mất đôi chân chứ đôi mắt vẫn còn và sáng như thuở nào. Nếu không thì tại sao hôm nay bỗng dưng xuất thủ, sau mười mấy năm dài nhẫn nại, ẩn tích mai danh tại đây.


Diệp Khai chờ nghe.


Lão tiếp:


- Trong mấy mươi năm sau này, tại hạ chưa hề thấy một cao thủ trong lúc thanh thiếu như Diệp huynh. Cái tài của Diệp huynh quá cao siêu. Diệp huynh lại khéo che dấu cực kỳ kín đáo, cho nên...


Dừng lại, lão cười, chờ Diệp Khai hỏi:


- Diệp Khai hỏi:


- Cho nên làm sao?


Tiêu Biệt Ly lại thở dài:


- Một kẻ tàn phế, vô thân thích, giữa chốn này tìm được cái sống, thiết tưởng không phải là dễ dàng. Giả như tại hạ có một người bằng hữu như Diệp huynh...


Diệp Khai vụt chận lời lão, điểm một nũ cười thốt:


- Nếu có một người bằng hữu như tại hạ thì trong tương lai tiên sanh sẽ gặp nhiều phiền phức liên miên.


Tiêu Biệt Ly chớp mắt, nhìn chàng một lúc hỏi:


- Nếu tại hạ không sợ phiền phức?


Diệp Khai buông gọn:


- Thì chúng ta trở thành bằng hữu của nhau.


Tiêu Biệt Ly hân hoan ra mặt, tiếp:


- Thế thì lão đệ còn chờ gì mà không bước lại đây cạn mấy chén?


Diệp Khai mỉm cười:


- Lão huynh mời thì tiểu đệ cũng đòi uống.


Một người cưỡi ngựa chạy ngang qua đường. Bỗng một bàn tay hộ pháp vươn ra, nắm hắn lôi xuống ngựa.


Hắn nổi giận toan phát tác nhưng kịp thời dằn lòng bởi hắn nhận ta Công Tôn Đoạn .


Hắn thấy rõ sắc giận của Công Tôn Đoạn. Khi Công Tôn Đoạn phẫn nộ thì đừng ai trêu vào y nếu kẻ đó muốn sống với vợ con và gia đình.


Công Tôn Đoạn nhảy lên lưng ngựa. Ngựa cất vó sải liền.


Còn ngựa của chính y đâu ?


Con ngựa của Công Tôn Đoạn lúc đó đang chạy như điên cuồng ngoài cánh đồng


cỏ.


Người ngồi trên lưng nó là Phó Hồng Tuyết.


Y ra khỏi cửa, thấy con ngựa là lập tức nhảy lên lưng nó, dùng vỏ đao thay roi đánh loạn, đánh mạnh. Mường tượng y xem con ngựa như là Công Tôn Đoạn.


Y cần phát tiết những cái ứ đọng trong người qua nhiều năm. Nếu không phát tiết được thì y sẽ điên.


Ngựa chạy mãi từ hoàng hôn đến lúc đêm về.


Chung quanh y là bóng tối, càng phút càng dầy. Gió thổi ngược chiều bốc cát vào mặt y nhưng y không vuốt mặt, không né tránh, cứ ngẩng cao mặt, nhìn thẳng phía trước. Cái nhục vừa qua y còn chịu được thì có cái gì y không nhẫn được.


Y cắn răng, môi rướm máu.


Trong bóng tối chợt xuất hiện một vì sao. Không. Chẳng phải là sao mà là ngọn đèn treo nơi cột cờ tại Vạn Mã Đường .


Phó Hồng Tuyết vẫn đánh mãi con ngựa. Cuối cùng nó không chịu nổi, sụm hai vó trước làm y bị hất tung lên. Chỗ đáp xuống không có cỏ, chỉ có cát. Y rơi sấp, mặt úp xuống cát, cát làm say rát mặt y rướm máu.


Y nghe như con tim rướm máu luôn.


Bởi y nghĩ còn nhẫn nại, phải nhẫn nại hơn nữa. Mà còn nhẫn nại là còn chịu nhục. Có ai sung sướng khi bắt buộc phải nhẫn nại?


Y khóc. Lệ hoà chan với máu.


Sao bắt đầu điểm lấm tấm trên nền trời đen thẫm.


Một con ngựa từ xa chạy đến. Người trên ngựa có đôi mắt cực đẹp. Người trên ngựa là Mã Phương Linh.


Nàng tươi như đoá hoa hứng sương xuân. Tươi màu ái tình. Hoa ái tình đang nở lớn nơi lòng nàng. Nàng thầm nghĩ:


- Hẳn là chàng đang chờ mình.


Bỗng nhiên nàng nghiêng tai nghe: có ai khóc giữa cánh đồng hoang trong đêm


tối.


Nàng vốn đã vượt qua nơi đó rồi, bây giờ nàng quay trở lại. Trước hết nàng thấy con ngựa kiệt sức ngã nằm dài tại đó. Sau nàng mới thấy Phó Hồng Tuyết.


Phó Hồng Tuyết cuộn mình trên cát, run run. Mường tượng như y không nghe tiếng vó ngựa của nàng. Y chẳng thấy nàng nhảy xuống ngựa.


Mặt y trắng nhợt, lệ hoà máu vương khắp mặt y. Trông y kỳ dị quá chừng. Nhưng Mã Phương Linh nhận được y.


Nàng kêu lên:


- Ngươi.


Nàng không quên gã thiếu niên bị nàng quất một ngọn roi vào mặt, trước cái đêm có cuộc họp tại Vạn Mã Đường .


Thiếu niên đó hiện nằm tại đây.


Bây giờ Phó Hồng Tuyết mới thấy nàng nhưng ánh mắt của y tán loạn mất rồi. Hiện tại y giống một gã điên.


Y dãy dụa, định đứng lên nhưng vừa dơm đứng lại ngã xuống. Tay chân y như bị một mãnh lực vô hình kềm thúc, không cho y cử động.


Mã Phương Linh cau mày:


- Ngươi bịnh?


Phó Hồng Tuyết cắn răng, mép sùi bọt, như con ngựa kiệt quệ sùi bọt mép.


Đích xác y thọ bịnh.


Một thứ bệnh xấu xí trông đáng sợ, một thứ bịnh dày vò y hơn mười tám năm qua. Cứ mỗi lần sự nhẫn nại vượt giới hạn chịu đựng thì y lại bịnh như vậy.


Y không bao giờ muốn ai bắt gặp y trong những lúc phát bịnh như thế này.


Bây giờ thì có người bắt gặp rồi.


Y tức uất, lấy vỏ đao tự đánh mình.


Mã Phương Linh hiểu loại bịnh đó, nàng cất tiếng an ủi y:


- Hà tất ngươi tự làm khổ lấy mình. Bịnh đó tuy khó chịu song sau cùng cũng...


Phó Hồng Tuyết cố vận dụng lực tàn, rút đao ra khỏi vỏ hét:


- Cút ! Cút đi. Nếu không thì uổng mạng.


Lần thứ nhất y tuốt đao khỏi vỏ.


Đao sáng quá !


Mã Phương Linh kinh hãi lùi lại mấy bước. Nàng toan đi nhưng lại thấy tay chân của Phó Hồng Tuyết co rúm rồi y ngã xuống. Ngã xuống rồi y lại dãy dụa như con vật chuyển mình trước lúc chết. Thanh đao còn trong tay, thanh đao đã tuốt vỏ.


Bỗng y hoành đao, tự đâm vào đùi.


Đao đâm sâu, máu vọt ra liền.


Cơn co giật của y từ từ dịu lạu nhưng y vẫn còn run, tay chân còn giật.


Mã Phương Linh vừa sợ hãi vừa thương xót hết sức. Nàng buột miệng khẽ thở dài, vội bước tới, vỗ trên đầu Phó Hồng Tuyết an ủi:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Mẹ con Đậu Đũa

Mẹ con Đậu Đũa

 Tôi ngồi như pho tượng. Người cha ngượng ngùng xọc tay vào túi quần, lom khom tấm

01-07-2016
Bất chợt ở La Mã

Bất chợt ở La Mã

Thêm một lần Tùng thất hứa với Thảo. Khi mùa xuân ấm áp làm nở những bông hoa xinh

27-06-2016
Chạy đâu cho hết nắng

Chạy đâu cho hết nắng

Vắt lên vai quá nhiều mối tình, chẳng phải anh là người lăng nhăng hay đào hoa, mà là

24-06-2016
Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng là cuốn tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Anh Túc, cùng với

22-07-2016 28 chương
Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh

Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh

Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh là tựa truyện teen nói về một loài hoa được coi là Cỏ Dại,

20-07-2016 15 chương