Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 24 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 7 - Sau trước hoàng hôn

↓↓
Hai bàn tay nắm chắc của Phi Thiên Tri Thù đã mở ra, ngón tay cứng đơ như que củi.


Vạn Mã Đường đứng cạnh chiếc quan tài, mắt sáng như hai ngọn đèn nhìn trừng trừng đôi bàn tay đó. Lão không nhìn gương mặt biến thể của tử nhân, lão không nhìn những vệt máu khô quanh miệng tử nhân.


Lão chỉ nhìn đôi bàn tay.


Do đó, cả bọn đều nhìn đôi tay người chết như lão.

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên đưa mắt nhìn nhau nín lặng.


Công Tôn Đoạn lên tiếng :


- Bất quá chỉ là đôi tay người chết, có khác gì đôi tay của bất cứ người chết nào


đâu.


Vạn Mã Đường lên tiếng:


- Có khác!


Công Tôn Đoạn cau mày:


- Khác ở chỗ nào?


Vạn Mã Đường đáp:


- Đôi tay này vốn nắm chặt lại, rồi sau đó bị người mở banh ra.


Công Tôn Đoạn chớp mắt:


- Làm sao thấy được ?


Vạn Mã Đường giải thích:


- Phàm người chết rồi, xương mà máu lạnh cứng cho nên muốn sửa đổi vị trí một khớp xương không phải là việc dễ làm. Mấy ngón tay của người này lệch lạc hầu như gãy, mà nơi các đốt tay lại có vết tích ngoài da.


Công Tôn Đoạn cãi:


- Biết đâu trước khi chết thì y đã thọ thương rồi?


Vạn Mã Đường lắc đầu:


- Tuyệt đối không có việc đó.


Công Tôn Đoạn hỏi:


- Tại sao?


Vạn Mã Đường tiếp:


- Chỉ vì nếu có thương tích trước khi chết thì phải có máu quanh vết thương. Chỉ có những người chết lâu rồi máu mới không rịn ra.


Lão quay sang Vân Tại Thiên hỏi:


- Lúc ngươi trông thấy thi thể thì người chết đã chết lâu chưa?


Vân Tại Thiên gật đầu:


- Lâu rồi, ít nhất cũng vài giờ trước khi thuộc hạ trông thấy xác. Lúc đó thi thể đã lạnh như giá băng rồi.


Vạn Mã Đường hỏi:


- Lúc đó bàn tay xác chết ra sao? Có phải đang nắm chặt không?


Vân Tại Thiên trầm ngâm một lúc, cúi thấp đầu đáp:


- Thuộc hạ không lưu ý đến hai bàn tay.


Vạn Mã Đường trầm giọng:


- Thế ngươi lưu ý đến cái gì?


Vân Tại Thiên thốt:


- Thuộc hạ... bận hỏi bọn xa phu.


Vạn Mã Đường hừ một tiếng:


- Hỏi được gì không?


Vân Tại Thiên cúi đầu thấp ho8n:


- Không được chi tiết nào cả.


Vạn Mã Đường gằn mạnh:


- Lần sau ngươi nên nhớ là việc gì mà người chết tố cáo với ngươi thì việc đó đáng tin hơn là lời nói của kẻ sống. Đáng tin hơn nhiều bởi nó luôn luôn là sự thật.


Vân Tại Thiên đáp:


- Vâng !


Vạn Mã Đường tiếp:


- Hai bàn tay của hắn nhất định có cầm vật gì đó và vật đó phải là một manh mối quan trọng của một sự việc chi quan trọng. Biết đâu chính hắn có chụp được vật gì nơi mình hung thủ. Nếu ngươi lấy được vật đó thì có thể giờ đây chúng ta đoán được hung thủ là ai rồi.


Vân Tại Thiên lộ vẻ sợ hãi, ấp úng:


- Lần sau thuộc hạ nhất định sẽ lưu ý.


Vạn Mã Đường hòa dịu lại thần sắc , hỏi:


- Lúc đó, trừ ngươi ra còn có ai ở cạnh cổ quan tài không?


Vân Tại Thiên vụt sáng mắt lên, đáp nhanh:


- Có, Diệp Khai .


Vạn Mã Đường trầm tĩnh hỏi:


- Ngươi có thấy hắn mó tay vào xác chết không?


Vân Tại Thiên cúi đầu, rồi lắc đầu đáp:


- Thuộc hạ không lưu ý nốt, bất quá...


Vạn Mã Đường hỏi:


- Bất quá làm sao?


Vân Tại Thiên tiếp:


- Bất quá, đối với xác chết hắn thích thú rõ rệt, hắn đứng cạnh quan tài rất lâu.


Vạn Mã Đường cười lạnh:


- Thế lúc đó, ngươi lưu ý đến cái gì?


Vân Tại Thiên ấp úng:


- Thì... thì... thuộc hạ tra hỏi bọn phu xe. Thuộc hạ đã tường trình rồi.


Vạn Mã Đường cười khảy:


- Thiếu niên đó thấy được nhiều điều hơn ngươi đó nhé.


Công Tôn Đoạn bực dọc, buông mạnh:


- Kẻ chết bất quá chỉ là một tặc tử. Hắn sống hay chết thì có liên quan gì đến chúng ta.


Vạn Mã Đường lắc đầu:


- Sai, trái lại là khác.


Công Tôn Đoạn chau mày:


- Liên quan như thế nào?


Vạn Mã Đường giải th1ich:


- Tuy hắn là một phi tặc nhưng lại là một phi tặc rất tinh minh, đáng sợ. Hễ hắn xuất thủ là đắc thủ. Cho nên khi nào không chắc đắc thủ thì hắn không bao giờ xuất thủ. Suy theo đó mà hiểu là hắn có óc quan sát rất đúng, rất chuẩn.


Dừng một chút, lão tiếp:


- Cho nên ta đặc biệt cho người mời hắn đến đây.


Công Tôn Đoạn kêu lên:


- Trời ! Đường chủ cho gọi hắn đến đây.


Vạn Mã Đường trầm giọng :


- Mất năm ngàn lượng bạc mới gọi được hắn đó.


Công Tôn Đoạn hừ một tiếng:


- Đặc biệt gọi hắn đến để hắn làm gì cho chúng ta?


Vạn Mã Đường đáp:


- Aâm thầm tra cứu hộ chúng ta xem kẻ nào đến đây với mục đích tầm cừu.


Công Tôn Đoạn lắc đầu:


- Lý do gì phải cần dùng đến hắn?


Vạn Mã Đường giải thích:


- Một là hắn có khả năng quan sát. Hai là hắn không mảy mai liên quan đến tư tình. Người ta đối với hắn không cần phải dè dặt như đối với bọn mình. Nhờ thế hắn có nhiều cơ hội tra cứu.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Mùa theo mùa đi mãi

Mùa theo mùa đi mãi

Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nayTuổi nào ngồi hát mây bay ngang trờiTay măng trôi trên

23-06-2016
Hoa độc

Hoa độc

Ẩn mình vào con hẻm tối, bên kia đường, mọi người đang vây quanh một cửa

24-06-2016
Tình khúc

Tình khúc

 Chỉ có trong tình yêu ta mới bắt gặp được cái chết của chính mình.  *** 1. Dòng

24-06-2016

Old school Swatch Watches