Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 50
5 sao 5 / 5 ( 78 đánh giá )

Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long - Chương 6 - Sau cơn mưa to

↓↓

Trước cửa không có chiêu bài, không có dấu hiệu gì, chỉ có treo một ngọn đèn lồng màu đỏ.

bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Soát qua nơi này, là Diệp Khai dẫm dấu chân khắp thị trấn.


Chàng nghĩ, chẳng lẽ Mã Phương Linh và dì ba lại đến chốn này ?


Tuy nghĩ vậy, chàng vẫn đẩy cửa, bước vào.


Chàng suýt bật ngửa, bởi Mã Phương Linh đang ngồi lù lù trên chiếc ghế.


Lấy lại bình tỉnh, chàng hỏi:


- Cô nương cũng đến đây nữa à ?


Mã Phương Linh trừng mắt nhìn chàng, vụt đứng lên, quay mình bước đi !


Nàng vốn ngồi đó, trông chờ, nóng nảy như ngồi trên lửa, rồi bây giờ thấy chàng đến, lại ngún nguẩy bỏ đi.


Diệp Khai biết, nàng hận.


Lúc nàng hận, chàng có nói gì cũng vô ích, nên thở dài, chọn chiếc ghế, ngồi xuống.


Mã Phương Linh ra đến cửa, bỗng quay mình trở vào, lại trừng mắt hỏi:


- Ngươi đến đây làm gì ?


Diệp Khai chớp mắt:


- Tìm cô nương.


Mã Phương Linh hừ nặng:


- Tìm ta ? Tìm ta mà mãi đến bây giờ mới dẫn xác đến ! Ngươi tưởng ta chờ ngươi đấy à ?


Diệp Khai mỉm cười:


- Không chờ tại hạ thì chờ ai ?


Mã Phương Linh buông cộc lốc.


- Ta chờ dì ba !


Diệp Khai giật mình:


- Dì ba ! Bà ấy cũng đến đây ?


Mã Phương Linh lại hừ một tiếng:


- Ngươi tưởng chỉ có nam nhân mơi đến đây được thôi sao ?


Diệp Khai cười khổ:


- Nào tại hạ có tưởng chi đâu ! Có điều tại hạ không tưởng là cô nương đến đây, nên dẫm nát thị trấn mà tìm mãi.


Mã Phương Linh chăm chú nhìn chàng:


- Ngươi cứ tìm ta từ lúc đó đến bây giờ ?


Diệp Khai gật đầu:


- Không tìm cô nương thì tìm ai ?


Mã Phương Linh vụt bật cười sằng sặc, gắt:


- Ngốc tử ! Ngươi tưởng chỉ có một lối duy nhất vào nơi này à ?


Thì ra, nàng do cửa hậu mà vào, vì không muốn ai trông thấy.


Diệp Khai thở dài:


- Tại hạ không ngờ cô nương có thể do cửa hậu mà vào !


Mã Phương Linh đáp:


- Ta đâu có muốn ! Chính dì ba muốn thế !


Diệp Khai giật mình:


- Bà ấy đã đến đây rồi sao ?


Mã Phương Linh cắn môi nhịn cười:


- Ngốc tử ! Vừa rồi là đã chẳng nói với ngươi sao ?


Diệp Khai hỏi:


- Bà ấy đâu ?


Mã Phương Linh chu môi hướng về vọng cửa thứ ba bên tả đáp:


- Ở trong đó ...


Trong vọng cửa đó, là phòng của Thúy Bình.


Diệp Khai giương tròn đôi mắt, hỏi:


- Bà ở trong đó ? Làm gì ở trong đó ?


Mã Phương Linh đáp:


- Giải muộn.


Diệp Khai kêu lên:


- Giải muộn với Thúy Bình ?


Mã Phương Linh gật đầu:


- Họ là bằng hữu của nhau, mỗi lần vào thị trấn là dì ba có đến với nàng một lúc.


Bỗng nàng trợn mắt hỏi:


- Sao ngươi biết tên nàng là Thúy Bình ! Ngươi có quen với nàng ?


Diệp Khai lẩm nhẩm:


- Mường tượng có gặp nàng ấy một lần.


Mã Phương Linh gằn giọng:


- Mường tượng hay thật sự ?


Diệp Khai cười khổ:


- Thật sự !


Mã Phương Linh ngẩng đầu lên:


- Chừng như ngươi vừa đến chiều hôm qua chơi.


Diệp Khai gật đầu.


Mã Phương Linh tiếp hỏi:


- Đêm trước đó, ngươi ở đâu ?


Diệp Khai đáp:


- Mường tượng ... mường tượng ...


Mã Phương Linh cắn môi, rồi quay đầu, rồi nguây nguẩy bước đi.


Tánh khí của nàng biến đổi chóng quá, thoạt vui thoạt hờn, đối tượng không làm sao xoay trở kịp với nàng.


Diệp Khai thở dài !


Chàng còn làm gì hơn, ngoài sự thở dài ?


Một lúc sau, chẳng rõ là bao lâu sau, cánh cửa bật ra, Mã Phương Linh trở vào.


Nàng bước luôn đến trước mặt Diệp Khai, kéo ghế ngồi xuống, đối diện với chàng.


Nàng nhếch môi, mường tượng cười, nhưng không cười, nàng nhìn trân trân Diệp Khai, chợt hỏi:


- Sao ngươi không nói chi hết ?


Diệp Khai đáp:


- Tại hạ không dám nói.


Mã Phương Linh gằn giọng:


- Không dám ?


Diệp Khai lắc đầu:


- Nếu nói sai sót, cô nương sẽ phát cáu lên !


Mã Phương Linh hừ một tiếng:


- Ngươi sợ ta ?


Diệp Khai gật đầu:


- Không tưởng nổi !


Mã Phương Linh chớp chớp mắt, rồi bật cười sằng sặc, rồi mắng:


- Ngốc tử ! Lúc không nên nói, lại ba hoa, lúc đáng nói, lại câm miệng !

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Ngày gió trở về

Ngày gió trở về

Những người đã từng là một phần trong cuộc sống của ta, sẽ mãi mãi giữ những

24-06-2016
Tỏ tình vào mùa thu

Tỏ tình vào mùa thu

Có một người khóc lặng vì tình yêu vừa để mất. Ở một góc đâu đó trong thành

24-06-2016
Anh Đừng Đi

Anh Đừng Đi

Cô luôn luôn vui vẻ,nụ cười lúc nào cũng được nở trên đôi môi của cô,hồn nhiên

24-07-2016 1 chương
Ăn sáng trong vườn

Ăn sáng trong vườn

Cũng như hạnh phúc. Điều cốt lỗi để cảm nhận được nó không phải là cố gắng

24-06-2016
Nhện và gián

Nhện và gián

Có con nhện và con gián cùng sống trong một ngôi nhà. Một hôm nhện bực bội bảo: –

24-06-2016
Tuổi thơ trong tôi

Tuổi thơ trong tôi

Hồi đó, khoái nhất là cả đám tụ tập lại nghe kể chuyện ma, thịnh hành nhất thì

30-06-2016
Tình muộn

Tình muộn

Giờ cô đang hứng chịu hậu quả, một thằng nhóc (mà cũng không biết chính xác là

29-06-2016

Ring ring