- Đêm sâu trăng mờ tại hạ lạc đường, nhờ cô nương đưa về chỗ cũ. Có được không ?
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mã Phương Linh nghiến răng, căm hận.
- Đưa ngươi về cõi chết thì có !
Còn cánh chỏ kia, nàng thúc ngược luôn.
Như lần trước, cánh tay nàng cũng bị nắm cứng. Hai cánh tay bị nắm cứng, toàn thân cũng cứng luôn, nàng hoàn toàn bị chế ngự.
Rồi hợi thở nhẹ phều phào nơi gáy của nàng, hơi thở vòng qua gáy mơn man đôi má ửng hồng của nàng.
Lần đầu tiên nàng ngửi cái hơi hướm của nam nhân. Lần đầu tiên, nàng nghe rợn người lạ, một thứ rợn gáy khoái trá.
Càng khoái trá hơn, nàng nghe nhột nhột ở cổ, ở má, hơi thở của Diệp Khai làm mấy sợi tóc của nàng phất phơ, phất phơ, phơi lên làn da mịn.
Bình sanh nàng mới có cái cảm giác lạ này !
Trong khi đó con yên chi mã cứ bước đều, từ từ tiến tới.
Lửa phía trước, cách xa xa, vẫn chao chao, di động gió thu lạnh thỉnh thoảng lướt qua, vi vu bên tai.
Nhưng Mã Phương Linh không nghe lạnh.
Nàng cắn môi rồi rít lên:
- Buông tay ra không tên lưu manh ?
Diệp Khai đáp:
- Lưu manh không buông.
Mã Phương Linh mắng, đòi la lên. Diệp Khai không ngán, trái lại còn thách thức.
Lạ thay, Mã Phương Linh vẫn mắng, nhưng giọng mắng dịu dàng quá, êm ái quá.
Một lối mắng yêu ! Tại sao nàng dùng cái lối mắng yêu ?
Diệp Khai thốt:
- Cô nương không kêu la đâu, tại hạ biết mà. Dù cô nương có kêu la cũng chẳng ma nào nghe lọt.
Mã Phương Linh gắt:
- Ngươi tưởng làm gì ta ?
Diệp Khai cười nhẹ:
- Tại hạ không tưởng làm gì cả ! Chàng tiếp:
- Cô nương xem kìa, trăng treo mờ lạnh, đêm hoang giữa đồng cỏ bao la, gió thu vờn, cỏ uốn mình đợi sóng, tại hạ là một lãng tử lê gót khắp bốn phương trời, rất ít có dịp kề cận mỹ nhân trong khung cảnh nên thơ như thế này ! Tại hạ còn tưởng làm gì hơn là hưởng thụ !
Mã Phương Linh toan mắng, nhưng lại dằn lòng, vì dằn lòng nên tim đập rộn hơn nhịp thường !
Diệp Khai tặt lưỡi:
- Tim cô nương đập đó !
Mã Phương Linh gắt:
- Tim không đập thì sống sao được ?
Diệp Khai điềm nhiên:
- Nhưng nó đập mạnh quá, cô nương !
Mã Phương Linh quát:
- Ta ...
Diệp Khai chận lời:
- Thực ra thì cô nương khỏi phải nói, bởi tại hạ đã biết ý trí của con tim cô nương ! Tại hạ biết tại sao nó đập gấp, nó muốn nói gì.
Mã Phương Linh hừ một tiếng:
- Ạ ?
Diệp Khai tiếp:
- Tại hạ biết, cô nương rất ưa thích tại hạ, dù mỗi lần gặp nhau là mỗi lần mắng đậm. Cô nương càng mắng đậm, là chứng tỏ không ghét bỏ gì tại hạ.
Dừng lại một chút, chàng tiếp:
- Giờ đây cô nương dừng ngựa ! Dừng ngựa cho tại hạ lên lưng ngựa, tại hạ lên lưng ngựa rồi, cô nương lại không kềm nó, cứ để cho nó bước đi !
Mã Phương Linh trầm giọng:
- Chứ ngươi bảo ta phải làm sao ?
Diệp Khai đáp:
- Cô nương nạt một tiếng, con ngựa té hất nhào tại hạ !
Mã Phương Linh mỉm cười:
- Đa tạ người đề tỉnh ta.
Nàng nạt một tiếng lớn.
Con ngựa chồm hai vó trước, đứng thẳng hai chân sau.
Diệp Khai, tuột theo lưng ngựa, rơi xuống đất, nằm ngửa.
Mã Phương Linh cũng rơi theo, rớt ngay lòng chàng.
Rồi con ngựa hạ vó trước xuống, phóng chạy liền.
Diệp Khai thở dài, lẩm nhẩm:
- Tại hạ quên đề tỉnh cô nương một điều, là tại hạ rơi xuống, cô nương cũng rơi theo. Đáng tiếc ! Đáng tiếc !
Mã Phương Linh căm hận:
- Ngươi đúng là một gã lưu manh, một tên cùng lưu hèn mạt ! Một tên đại vô
lại ...
Diệp Khai điềm nhiên:
- Nhưng là một tên vô lại đáng yêu, phải không cô nương !
Mã Phương Linh hừ một tiếng:
- Ngươi còn là một tên mặt dày, mày dạng, một tên trơ trẽn vô duyên !
Bỗng nàng bật cười sằng sặc. Mặt nàng ửng hồng lên.
Khung cảnh trời thu, cái lạnh không ngăn chận xuân tình bốc mạnh.
Xuân tình bốc, cùng với tràng cười. Cười như thế là hết giận. Nằm trong lòng một nam nhân, thiếu nữ không giận, cái đó có nghĩa như thế nào ?
Nàng nhận thấy, Diệp Khai không còn đáng ghét nữa.
Nàng nhẹ buông tiếng thở dài, rồi thốt:
- Mẫu người như ngươi, ta chưa từng thấy !
Diệp Khai đáp:
- Bởi rất ít người thuộc mẫu của tại hạ.
Mã Phương Linh hỏi:
- Với các nữ nhân khác ngươi có đối xử như với ta vậy không ?
Diệp Khai mỉm cười:
- Nếu với mỗi nữ nhân, tại hạ đều đối xử như vậy, thì cái đầu của tại hạ hẳn đã bị đánh niễng qua một bên từ lâu rồi. Dù không chết cũng mang tật niễng đầu suốt đời.
Mã Phương Linh cắn mạnh môi, hừ một tiếng hỏi:
- Ngươi cho rằng ta không thể đánh ngươi niễng đầu ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Chắc chắn là không !
Mã Phương Linh lại hừ một tiếng:
- Thì ngươi hãy buông ta đi ! Xem ta có thể đánh ngươi hay không ! Diệp Khai buông tay.
Lập tức, nàng xoay người, đưa tay cao lên, trong cái dáng tát mạnh. Nhưng bàn tay đưa lên xem nặng lắm, lúc hạ xuống, lại nhẹ nhàng. Một tiếng chách vang khẽ, tợ hồ nàng đập con muỗi đang đậu nơi má chàng. Diệp Khai mở to mắt, nhìn nàng. Trong bóng đêm, mắt nàng lóe sáng hơn hai vì
sao !
Nàng từ từ cúi đầu, thấp giọng thốt:
- Ta ... ta tên là .. Mã Phương Linh !
Diệp Khai thản nhiên:
- Tại hạ biết rồi !
Mã Phương Linh trố mắt:
- Ngươi biết ?
Diệp Khai gật đầu:
Chương trước | Chương sau