Trong vầng trăng có một nữ nhân đứng lặng, y phục màu hồng, riêng quần thì có thêu hoa.
Mã Không Quần nghẹt thở, có vật gì chận nơi yết hầu.
Y phục đó, Trần Tam Nương đã mặc một lần, trong suốt thời gian bà sống bên cạnh lão.
Đó là lần đầu tiên, bà bận vào người để gặp lão.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Từ đó, bà xếp xó nó, không hề mở đến.
Bây giờ, tại sao bà lấy nó ra mặc ? Và xuất hiện tại đây !
Bà chưa chết sao ?
Mã Không Quần buột miệng kêu lên:
- Tam Nương ! Ngươi ?
Không một tiếng trả lời ! Không một thanh âm !
Chỉ có tiếng gió từ bên ngoài thổi qua khung cửa vi vu.
Trần Tam Nương chao chao như sắp bị gió cuốn bốc đi.
Chừng như bà không có máu, không có thịt, bất quá chỉ là một chiếc vỏ, bên ngoài khoác lớp y phục thôi.
Mà chừng như bà cũng không có võ luôn, bất quá chỉ là một quỷ hồn.
Vô luận sống hay chết, bà phải đến đây, để hỏi người phụ bạc bà, tại sao bỏ rơi bà, trốn đi trong lúc bà lâm đại nạn.
Mã Không Quần biến sắc mặt xanh rờn, với giọng buồn thảm, lão thốt:
- Tam Nương ! Ta biết ta đối xử không đẹp với ngươi, vô luận ngươi còn sống hay thành quỷ, từ nay trở đi, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi nữa đâu !
Lão vừa thốt, vừa đi tới, từ từ, khi câu nói dứt, lão vươn tay nắm cổ tay bà.
Bà là ai ?
Bà không là người, không là quỷ, bà chỉ là một hình nộm bện bằng cỏ, khoát bên ngoài bộ y phục ngày xưa.
Mã Không Quần hết sợ vì quỷ, lại sợ vì cái quái dị đó, toan quay mình nhưng chân chưa nhích, một thanh kiếm đã chong thẳng vào xương sống của lão.
Mũi kiếm dí lưng, lão nghe lạnh, mũi kiếm đã xuyên thủng áo, dán chí làn da.
Một người từ cửa hậu bước ra, ung dung cất tiếng ngâm:
- Trời mênh mang, đất thênh thang, Quan Đông Vạn Mã Đường, người như kim cương !
Mã Không Quần trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai ?
Người đó đáp:
- Ta là một người ! Ta như ngươi, có xương có thịt, ta không là quỷ, không là kim cương, cho nên nếu ta là ngươi, ta đứng yên tại chỗ, bất động !
Giọng nói the thé, hiển nhiên không phải thật.
Hắn lạnh lùng tiếp:
- Chắc ngươi không muốn thấy thanh kiếm này xuyên thủng lưng, trở ra ngực.
Hắn nhích tay, mũi kiếm đâm nhẹ lún vào da.
Mã Không Quần thở phào.
Kiếm, chớ không phải là đao, thì người đó không phải là Phó Hồng Tuyết.
Huống chi dù xuất hiện sau lưng lào, Phó Hồng Tuyết cũng không cần cải biến thinh âm.
Người đó tiếp:
- Ngươi muốn tốt, thì đừng suy tưởng viễn vông chỉ vì vĩnh viễn ngươi không hiểu ta là ai đâu !
Mã Không Quần hỏi:
- Làm sao ngươi biết ta là ai ?
Người đó cười đáp:
- Ta biết ngươi từ lâu. Bất quá ta không hề tưởng Mã như long, nhân như cương là Vạn Mã Đường chủ ! Bỗng nhiên mà ngươi tựï thú tội, nếu Trần Tam Nương còn sống, hẳn bà ta nghe được những lời này của ngươi, bà phải hài lòng lắm.
Mã Không Quần hỏi:
- Ngươi biết Trần Tam Nương ?
Người đó đáp:
- Việc gì ta cũng biết. Biết hết mọi việc. Cho nên, về bất cứ việc gì, ngươi cũng không nên giấu ta !
Mã Không Quần hỏi:
- Bộ y phục đó ngươi lấy trong chiếc bao của Trần Tam Nương ?
Người đó cười lạnh.
Cười lạnh có lúc là phủ nhận, có lúc là mặc nhận.
Ở đây, có nghĩa là mặc nhận.
Mã Không Quần nghe tim nhói đau.
Lão không tưởng Trần Tam Nương lại có thể lén mang theo trong bao bộ y phục ngày xưa. Bộ y phục của buổi ban đầu gặp gỡ.
Lão cắn răng, rồi bật cười lạnh, thốt:
- Bày trò quỷ, cũng là một chủ ý khá lắm. Song ngươi không nên dùng đến bộ y phục đó.
Người đó kêu khẽ:
- Ạ ?
Mã Không Quần tiếp:
- Bởi vì ngươi làm thế là tự tố cáo chính ngươi hạ sát Trần Tam Nương.
Với giọng căm hờn, lão tiếp:
- Chẳng những ngươi giết người, còn đoạt luôn chiếc bao !..
Người đó cười lạnh chận lời:
- Chẳng lẽ ngươi không bao giờ giết người ! Thủ đoạn của ta tuy tàn độc song ít nhất cũng còn tốt đẹp hơn hành động của ngươi ! Ít nhất ta cũng chưa hạ sát huynh đệ đồng sanh tử của ta ! Ta không dùng tài sản của huynh đệ ta mang đến Quan Đông dựng lên trại chăn nuôi ngựa.
Vạn Mã Đường Mã Không Quần biến sắc. Bí mật đó, suốt mười chín năm qua trên giang hồ không mấy người biết.
Cả Phó Hồng Tuyết cũng không hiểu lão đã dùng tiền bạc của họ Bạch dựng lên Vạn Mã Đường.
Thế tại sao người này biết được.
Lão hỏi:
- Ngươi là ai ?
Người đó đáp:
- Ta đã nói, ta là kẻ không việc gì không biết, không việc gì không hiểu. Ngươi hãy nhớ điều này là ta không hề dọa ngươi với khoát lác !
Mã Không Quần hỏi:
- Ngươi muốn gì ?
Người đó đáp:
- Bất quá, ngươi hãy trao lại ta những gì ngươi cướp đoạt trên tay kẻ khác. Có thế thôi.
Mã Không Quần thốt:
- Ngươi muốn thì ngươi cứ đi mà lấy, rất tiếc Vạn Mã Đường ngày nay chỉ là một vùng hoang đia.
Người đó cười lạnh:
- Ngươi đáng lẽ phải biết, ta đâu có muốn vùng hoang địa đó ! Ta muốn số châu báu do ngươi cướp đoạt kia !
Mã Không Quần hỏi:
- Châu báu ! Châu báu gì ?
Người đó tiếp:
- Năm xưa, Thần Đao Đường độc bá trong võ lâm, tung hoành khắp thiên hạ, thế lực trên hẳn Kim Tiền Bang của Thượng Quan Kim Hồng. Thượng Quan Kim Hồng chết đi, còn lưu lại một tài sản khổng lồ hà huống Thần Đao Đường.
Mã Không Quần lạnh lùng:
- Rất tiếc, ta không phải là người của Thần Đao Đường.
Người đó hừ một tiếng:
- Đương nhiên là không phải ! Bởi bất quá ngươi là một hung thủ, mưu hại chủ nhân Thần Đao Đường mà thôi. Ngươi gọi kẻ khác trợ giúp ngươi làm điều hung bạo, giết Bạch Thiên Vũ để rồi sau đó một mình ngươi cướp đoạt tài sản của họ Bạch. Đáng thương thay cho những kẻ đã chết bên ngoài Mai Hoa Am ! Chết một cách oan uổng. Thật là oan uổng.
Mã Không Quần lạnh người.
Lão phát hiện người này biết quá nhiều việc.
Người đó cao giọng tiếp:
- Vợ góa con côi của những kẻ đó đa số hiện tại sống trong cơ hàn, ăn đói mặc lạnh, ta muốn vì họ mà làm một cuộc công bình. Ta muốn vì họ liễu kết niềm oan uổng.
Mã Không Quần cười lạnh:
Chương trước | Chương sau