Khi Diệp Khai đến nơi, chỉ còn môt nữ nhân nằm bên bờ suối, một thanh đao ngắn cắm nơi lưng.
Chàng chạy tới, nâng nữ nhân lên, bất giác kêu thất thanh:
- Trầm Tam Nương !
Trầm Tam Nương mỉm cười.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nụ cười bi ai, thê thảm, ẩn ước niềm an ủi !
Trong tình huống này, bà đâu có muốn gặp Diệp Khai, song gặp chàng rồi bà nghe lòng ấm lại.
Bà vẫn rên.
Chợt bà ngừng rên, rồi nhỏ giọng ngâm:
- Trời mênh mông, đất thênh thang, người như ngọc, ngọc sanh hương, Vạn Mã Đường, Trầm Tam Nương ...
Rồi bà hỏi:
- Công tử còn nhớ những lời ca đó chăng ?
Diệp Khai gật đầu.
Chàng nghe bà ca lúc gặp bà tại đồng cỏ bao la trải tận chân trời ...
Không ngờ Trầm Tam Nương bây giờ vẫn còn nhớ !
Trầm Tam Nương tiếp với giọng thảm:
- Chắc công tử không tưởng là tôi còn nhớ. Đêm đó, công tử ...
Diệp Khai cười, nụ cười thê lương quá.
Chàng thốt:
- Tại hạ còn nhớ, đêm đó, người đối ẩm với tại hạ không phải là bà !
Trầm Tam Nương tiếp liền:
- Tôi cũng nhớ là đêm đó người đến ngôi nhà cỏ không phải là công tử !
Diệp Khai đi ngay vào vụ:
- Vạn Mã Đường chủ hạ độc thủ ?
Trầm Tam Nương lắc đầu:
- Không phải lão.
Diệp Khai cau mày:
- Thế thì ai ?
Trầm Tam Nương đáp:
- Một gã thanh niên, tôi không trông thấy mặt.
Diệp Khai hừ một tiếng:
- Không thấy mặt mà bà biết là một gã thanh niên !
Trầm Tam Nương giải thích:
- Tôi đoán qua âm thanh của gã. Vừa rồi gã còn bức bách hỏi cùng tôi, bảo tôi chỉ chỗ Vạn Mã Đường chôn giấu tài sản. Nghe tiếng cười của công tử, gã bỏ chạy đi liền.
Diệp Khai hỏi:
- Còn Mã Không Quần ?
Trầm Tam Nương đáp:
- Lão cũng bỏ chạy đi. Mường tượng lão thấy quỷ, lão chạy bay xuống núi.
Diệp Khai lại cau mày:
- Tại sao lão bỏ chạy ? Lão thấy gì ?
Trầm Tam Nương nghiến răng, rít lên:
- Lão bỏ tôi tại đây ! Nhất định lão thấy các vị đuổi đến nơi, nên lão ...
Diệp Khai sáng mắt kêu lớn:
- Nhất định lão thấy thanh đao ở lưng bà !
Đao dài ba tấc bảy phân: Loại phi đao !
Diệp Khai cắt một chéo áo, lấy thuốc kim sang bôi lên vết thương của Trầm Tam Nương.
Sau đó, chàng mới rút mũi đao ra.
Ánh đao bắn vào mắt Phó Hồng Tuyết, hắn biến sắc mặt.
Diệp Khai bỗng quay đầu, nhìn hắn thốt:
- Đương nhiên, các hạ có thấy loại đao này.
Phó Hồng Tuyết càng biến sắc mặt hơn. Lâu lắm hắn mới gật đầu.
Làm sao hắn phủ nhận được !
Lần thứ nhất, hắn thấy thanh đao loại đó cắm trên sống lưng bàn tay của Lý Mã Hổ.
Lần thứ hai nơi yết hầu của đứa cháu nội Quách Oai. Lần thứ ba nơi yết hầu của Vương Đại Hồng.
Bây giờ thanh đao loại đó cắm nơi lưng Trầm Tam Nương. Và Diệp Khai hoàn toàn vô can !
Thế thì hắn có suy tưởng sai lầm chăng ?
Diệp Khai chậm rãi tiếp:
- Các hạ thấy đó, nào chỉ mỗi mình tại hạ sử dụng loại đao này ?
Phó Hồng Tuyết chỉ biết nín lặng mà thôi.
Diệp Khai thở dài:
- Thực ra, nếu tại hạ muốn ám toán người nào, thì chắc là tại hạ không đến nỗi ngu xuẩn xử dụng một phương tiện độc thiện. Mà dù có bắt buộc phải dùng đến thứ độc thiện đó, tại hạ cũng không để cho ngoại nhân phát hiện.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Loại đao này rất đặc biệt ?
Diệp Khai gật đầu:
- Phải !
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Người ta không thấy nó, làm sao phỏng theo hình thức mà chế tạo đúng ý ?
Diệp Khai cười khổ:
- Cái đó thì hiện tại, tại hạ không hiểu nổi. Chế tạo một thanh đao, giống loại này chẳng phải là việc dễ, bởi là một vật không ai trông thấy. Tại hạ biết, chỉ muốn hãm hại một người, tất phải dụng tâm khắc khổ lắm.
Phó Hồng Tuyết cười lạnh:
- Thế là ngươi cho rằng có người muốn hãm hại ngươi ?
Diệp Khai cau mày:
- Chẳng lẽ các hạ không trông thấy ?
Phó Hồng Tuyết cúi đầu, nhìn thanh đao nơi tay.
Khi hắn không muốn đáp lời, là hắn cúi đầu.
Diệp Khai tiếp:
- Người đó làm cho các hạ tin rằng chính tại hạ châm ngòi cuộc chiến giữa các hạ và Quách Oai, người đó cũng làm cho các hạ tin luôn chính tại hạ là kẻ chủ mưu hại Thúy Bình ngay trong lúc Đinh Vân Lâm bị nhị ca nàng bắt đi. Mà nàng thì là chứng nhân duy nhất của tại hạ ! Thành thử, tại hạ không làm sao chứng minh được sự vô tội của mình.
Chàng thở dài, tiếp luôn:
- Sở dĩ y làm thế là muốn tạo thành giữa chúng ta một mối hận cừu nan hóa giải, chúng ta sẽ đưa nhau đến chỗ một sống một chết.
Bàn tay của Phó Hồng Tuyết vồng gân xanh.
Diệp Khai lại tiếp:
- Xem ra, y hao phí một phen dụng tâm khổ sở ! Cái kế hoạch của y quả là kín đáo đến tại hạ cũng không có cơ hội biện bạch. Nếu hôm nay không có trường hợp này thì vô luận tại hạ giải thích cách nào, hẳn các hạ cũng không tin.
Phó Hồng Tuyết phải thừa nhận chàng nói đúng.
Diệp Khai tiếp:
- Lần này, cũng may là chúng ta cùng hiệp chung một chỗ. Nếu không thì chắc các hạ lại tin luôn chính các hạ sát hại Trầm Tam Nương ! Mà Mã Không Quần hẳn cũng tin như vậy.
Đinh Vân Lâm đứng một bên, lộ sắc giận, không ai biết nàng giận vì lẽ gì.
Bây giờ nàng hỏi:
- Ngươi có tưởng ra con người đó chăng ? Tại sao y hận ngươi ? Tại sao y quyết tâm hãm hại ngươi ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Tại hạ không tưởng nỗi. Cho nên tại hạ quyết hỏi cho rõ ràng.
Chàng nhìn xuống phát hiện Trầm Tam Nương ngốc đầu lên, nhìn chòng chọc Đinh Vân Lâm với ánh mắt cực kỳ quái.
Chương trước | Chương sau