Đinh Vân Lâm cũng dùng ánh mắt đó, nhìn trả lại bà.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Diệp Khai thốt:
- Đây là Trầm Tam Nương, cô nương chưa hề gặp mặt...
Đinh Vân Lâm lạnh lùng chận lại:
- Ta biết bà ấy là ai. Bất quá ta không hiểu tại sao bà thân mật với ngươi như vậy. Mường tượng ngươi lại rất tốt với bà ...
Diệp Khai chợt hiểu vì sao nàng giận.
Nhưng còn Trầm Tam Nương, tại sao bà nhìn nàng với ánh mắt đó !
Diệp Khai muốn điên cái đầu.
Đinh Vân Lâm cười lạnh, tiếp:
- À ! Ta nói chuyện với ngươi, sao ngươi không chăm chú nghe !
Diệp Khai vốn không lưu ý đến nàng, khi nàng nổi ghen lên rồi thì hay nhất là chàng nên lơ là ! Bởi không còn cách nào hơn.
Chàng lơ là, nàng càng giận dữ.
Nàng mỉa:
- Ta thấy, các ngươi có những sự việc gì với nhau, đáng giá trị làm một hồi ức lại. Nếu muốn ta tránh ra xa xa, thì ngươi cứ bảo.
Diệp Khai gật đầu:
- Phải, cô nương làm ơn tránh ra một chút đi !
Đinh Vân Lâm mắt đỏ ngầu nhìn chàng trừng trừng, dậm chân thình thịch, rồi quay mình chạy đi.
Diệp Khai không níu nàng lại.
Trầm Tam Nương thở dài, thốt:
- Xem ra, vị tiểu cô nương đó yêu công tử quá chừng, công tử không nên chọc giận nàng.
Diệp Khai mỉm cười:
- Tại hạ có nhiều việc cần nói với bà !
Trầm Tam Nương hỏi:
- Có phải công tử muốn hỏi khẩu âm của người đó như thế nào ?
Diệp Khai cười nhẹ:
- Nói chuyện với bà, tại hạ nghe khoan khoái vô cùng, bà hiểu rõ tâm ý kẻ đối thoại.
Trầm Tam Nương cười mà lòng rất xót xa.
Có một người mà bà không hiểu tâm ý. Oái ăm thay, bà lại hiến dâng cuộc đời cho người đó.
Bà hiểu tâm ý của người khác phỏng có ích gì ?
Trầm ngâm một lúc lâu, bà thốt:
- Người đó, có giọng nói Bắc phương, con người có thinh âm như y không thể vượt quá giới hạn ba mươi tuổi. Âm thinh của y rất ôn nhu, mường tượng như y thốt qua nụ cười ...
Diệp Khai thở dài:
- Trên đời thiếu chi người tiếu lý tàng đao, điểm đó không đặc biệt.
Trầm Tam Nương tiếp:
- Có một điểm đặc biệt. Khi y nói tiếng "nhân" thì y uốn cong đầu lưỡi, nghe mường tượng tiếng "năng", giống như vị cô nương nãy phát âm vậy !
Diệp Khai hiểu tại sao bà nhìn Đinh Vân Lâm với ánh mắt đó.
Bỗng, đôi mắt chàng bừng sáng, nhưng mặt chàng lại trắng nhợt, nhợt nhạt đáng sợ hơn mặt Phó Hồng Tuyết.
Trầm Tam Nương lấy làm lạ hỏi:
- Công tử biết y là ai ?
Diệp Khai như sửng sờ qua một lúc, sau cùng chàng lắc đầu.
Trầm Tam Nương hỏi:
- Công tử đang nghĩ gì ?
Diệp Khai không còn nghe bà nói gì nữa. Bên tay chàng văng vẳng mấy tiếng: "Nhân số đã hội đủ rồi."
Câu đó, khởi đầu bằng chữ nhân !
Chàng nhảy dựng lên, mặt sáng rỡ.
Phó Hồng Tuyết giật mình ngẩng đầu lên, nhìn chàng.
Đinh Vân Lâm lúc đó đã trở lại, cũng giật mình luôn. Chỗ nàng đứng còn cách xa xa, song nàng trông thấy rõ chàng, bởi luôn luôn nàng chăm chú nhìn chàng.
Không bao giờ nàng thấy Diệp Khai có cử động và thần thái đó. Chàng vốn là con người rất trầm tĩnh, điều này không ai không công nhận.
Bất giác nàng chạy đến nắm tay chàng.
Bàn tay chàng giá lạnh.
Nàng đưa tay chàng lên, áp vào mặt nàng, hỏi:
- Ngươi làm sao thế ?
Diệp Khai đáp:
- Tại hạ ... giận !
Đinh Vân Lâm trố mắt:
- Giận ai !
Diệp Khai buông gọn:
- Cô nương !
Đinh Vân Lâm cúi đầu, cười kín đáo.
Diệp Khai hỏi:
- Tại hạ giận cô nương, cô nương cười được à !
Đinh Vân Lâm đáp:
- Được ngươi giận thì ta sung sướng nên ta cười !
Diệp Khai hỏi:
- Tại sao sung sướng ?
Đinh Vân Lâm đáp:
- Có thích nhau mới giận nhau chứ ! Ngươi thích ta nên ta sung sướng chớ sao ?
Diệp Khai cười. Trong giọng cười ẩn ước có cái ý ưu tư.
Nhưng, Đinh Vân Lâm không phát hiện ra điều đó, nàng đang nép đầu vào ngực chàng.
Phó Hồng Tuyết không chịu nổi cảnh âu yếm đó, quay mình chạy xuống núi. Hắn không thấy ngọn suối chắn ngang trước mặt, đâm mình luôn vào giòng nước.
Diệp Khai chạy theo gọi:
- Chờ tại hạ với ! Chúng ta cùng đi tìm Mã Không Quần !
Phó Hồng Tuyết không nghe. Hắn bước đi rất chậm, không chạy như lúc đầu, không quay đầu.
Nhìn theo bóng hắn, Diệp Khai thở dài thốt:
- Hắn biến đổi thật sự ! Hắn càng lúc càng cô độc, càng âm trầm, nếu cứ theo cái đà đó, ta chỉ sợ cho hắn ...
Chàng không nỡ nói tiếp.
Trầm Tam Nương hỏi:
- Tại sao hắn biến đổi ?
Diệp Khai thở ra:
- Chính mắt hắn chứng kiến cái chết của nữ nhân hắn yêu thành thật. Hắn không cứu kịp nàng.
Trầm Tam Nương kêu khẽ:
- Thúy Bình ?
Diệp Khai gật đầu:
- Phải ! Thúy Bình !
Trầm Tam Nương lắc đầu:
- Không tưởng nổi ! Hắn lại đi yêu nàng ấy !
Diệp Khai hỏi:
- Bà cho rằng nàng không xứng đáng.
Trầm Tam Nương không đáp.
Diệp Khai thốt:
Chương trước | Chương sau