Tự y, y không có lý do để giết Phó Hồng Tuyết.
bạn đang xem “Biên Thành lãng tử (Phong Vân đệ nhất đao) - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Phó Hồng Tuyết ngẩng mặt nhìn y.
Vương Đại Hồng đã lấy lại bình tĩnh rồi, buông giọng lạnh:
- Tại sao ngươi không bạt đao ?
Phó Hồng Tuyết trầm ngâm một chút:
- Vì ta chưa hiểu !
Vương Đại Hồng hỏi:
- Ngươi muốn hiểu việc gì ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta chưa hiểu tại sao, ngươi muốn chết thay kẻ khác.
Vương Đại Hồng hừ một tiếng:
- Chết thay kẻ khác ?
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Bất quá, ngươi chỉ là một công cụ của kẻ nào đó, không đáng cho ta giết !
Vương Đại Hồng thản nhiên:
- Ạ ?
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Kẻ đáng cho ta giết, chính là kẻ sai phái ngươi đến đây.
Vương Đại Hồng hỏi:
- Chỉ cần ta nói ra người đó là ai, thì ngươi buông tha ta ?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Ta đã nói, hạng người như ngươi không đáng cho ta hạ thủ.
Vương Đại Hồng trầm ngâm.
Điều kiện do Phó Hồng Tuyết đưa ra, có ma lực mê hoặc mạnh, vô luận là ai, dù quyết tâm chết, cũng phải suy tư.
Sống ! Ai không muốn sống ! Nhục, người ta còn muốn sống thay !
Một lúc lâu, bỗng Vương Đại Hồng cất tiếng:
- Ngươi nên nhận thấy, ta chưa phải là bậc quân tử !
Phó Hồng Tuyết mặc nhận.
- Vô luận là ai, cũng có thể bị ta phản phúc như thường. Vì tự bảo toàn, ta dám bán tất cả.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ngươi không ngu đó !
Vương Đại Hồng tiếp:
- Cho nên, ta còn một vấn đề.
Phó Hồng Tuyết chờ nghe.
Vương Đại Hồng hỏi:
- Làm sao ta biết được là ngươi có thể giết ta nỗi ? Biết đâu hiện tại ngươi không là đối thủ của ta ! Như vậy, hà tất ta phải cáo tố bí mật của người khác cho ngươi biết !
Phó Hồng Tuyết không đáp câu đó.
Hắn nhìn đối phương, một lúc sau, từ từ thốt với giọng bình tĩnh:
- Ta có thể phóng một nhát đao, cắt đứt một vành tai của ngươi cho ngươi tin !
Vương Đại Hồng chớp mắt:
- Ạ ?
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Nhưng ta không thể cho ngươi biết việc này !
Vương Đại Hồng hỏi:
- Việc chi ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Không dùng đao, ta cũng giết được ngươi như thường.
Vương Đại Hồng mỉm cười.
Y không tin Phó Hồng Tuyết bỏ đao.
Trong lúc y cười, Phó Hồng Tuyết rời tay khỏi chuôi đao.
Rời đao rồi, hắn cởi luôn giây đao, đặt cả đao lẫn vỏ lên mặt bàn.
Hắn có vẻ quyết tâm chứng minh lời nói vừa rồi. Không có đao, hắn vẫn đứng vững, hắn vẫn ngóc đầu được như thường.
Vương Đại Hồng kinh ngạc.
Nhưng, y đã rút trong mình ra một thanh đoản kiếm cầm tay.
Kiếm màu xanh biếc. Một màu xanh của độc.
Rồi kiếm chớp lên.
Một vệt sáng xanh xẹt tới Phó Hồng Tuyết.
Y không phải là kẻ bán buôn tơ lụa, thì cái tên Vương Đại Hồng gán cho y đó, cũng phải giả luôn.
Nhìn cách sử dụng kiếm của y, ai ai cũng biết y là một kiếm khách đại hữu danh, mà cũng chuyên nghiệp giết người.
Phó Hồng Tuyết lách mình, hoành tay chụp thanh đoản kiếm.
Mường tượng hắn quên bàn tay là vật bằng xương, bằng thịt, mường tượng hắn quên luôn bàn tay không thanh đao.
Kiếm có tẩm độc, chỉ cần kiếm làm trầy da tay một chút, là hắn phải ngã.
Nghĩ như thế, Vương Đại Hồng không biến chiêu. Và y còn hy vọng Phó Hồng Tuyết chụp trúng kiếm nữa là khác.
Hơn thế, Vương Đại Hồng còn cho Phó Hồng Tuyết là ngu ngốc.
Chỉ có những kẻ ngu ngốc mới đưa tay chụp đao kiếm bén.
Có thể Phó Hồng Tuyết bị khích thích cực độ, nên trí óc mất sáng suốt.
Vương Đại Hồng muốn bật cười vang.
Nhưng, y đang nằm mộng, và mộng vỡ liền, y còn cười làm sao nổi.
Bỗng, y hoa mắt, bàn tay trắng của Phó Hồng Tuyết đập vào bản mặt đen của y.
Thì ra, Phó Hồng Tuyết biến chiêu, thay vì chụp đao, hắn đấm mặt.
Cái đấm đó quá mạnh, làm Vương Đại Hồng tối mặt, đầu óc quay cuồng, mất luôn tri giác.
Lúc tỉnh lại, y phát hiện ra mình nằm tại chân tường, trong một góc, máu còn rỉ ra theo hai lỗ mũi. Xương gò một bên má vỡ vụn, sống mũi cũng dập luôn.
Y nhìn qua Phó Hồng Tuyết.
Thanh đoản kiếm của y, đã chuyền sang tay Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Thanh kiếm của ngươi đây, phải không ?
Vương Đại Hồng lắc đầu. Phó Hồng Tuyết thốt:
- Vậy là ngươi quen sử dụng trường kiếm, và thanh đoản kiếm này hẳn do người đó trao cho ngươi.
Vương Đại Hồng gật đầu.
Quen dùng trường kiếm, khi bắt buộc phải dùng đoản kiếm, thì dù sao cũng không phát huy hết cái linh diệu của sở trường.
Và bộ vị với lực lượng đương nhiên biến đổi phần nào.
Nhất là thế công khó chuẩn đúng cái đích mong muốn.
Phó Hồng Tuyết quăng thanh kiếm cạnh chân y, bảo:
- Nếu ngươi muốn có một chứng minh thứ hai thì cứ cầm lấy nó.
Vương Đại Hồng lắc đầu.
Kiếm rơi cạnh chân, y còn không dám nhìn nó, nói chi đến tái diễn cuộc thực nghiệm.
Dũng khí của y tan biến hoàn toàn.
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:
- Sao ngươi không làm thử một lần nữa ? Ta không cầm đao, ta chỉ là một gã thọt chân đáng thương, có gì đáng cho ngươi sợ đâu ?
Vương Đại Hồng đáp:
Chương trước | Chương sau